Nghĩ đến đời trước A Dung phải cuộn mình khóc lóc cầu xin cả một đêm như vậy, Tạ Quân khó có thể kìm hãm được hận ý mãnh liệt đang nổi lên trong lòng.
A Dung yêu quý nàng, vì nàng không tiếc thứ gì, nhưng thứ A Dung nhận lại là sự đối xử tàn nhẫn.
Tại sao trên đời lại có người nhẫn như vậy, bởi vì chính mình ngủ không ngon nên không muốn người khác ngủ an giấc; Bởi vì nếm hết khổ sở, nhận hết tình thương liền không muốn tin người khác thật lòng.
Xét cho cùng, bọn họ yêu nhất vẫn chính là bản thân mình.
Bởi vì trong phòng quá tối, ánh sáng lọt qua khe mái ngói rất rõ ràng.
A Dung mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy một nơi có ánh sáng nhạt, nàng căn bản chưa nghĩ tới ánh sáng từ đâu mà đến, liền nhìn xuống dưới.
Ánh trăng lờ mờ tối, nước mắt từ khóe mắt A Dung lấp lánh đẹp mắt.
Tạ Quân cẩn thận vạch mái ngói lên, có thể thấy được cảnh vật trong phòng.
A Dung cũng không nghĩ đến điều đó, nàng không còn sức để suy tư về điều đó.
Đúng lúc này, một làn hương quen thuộc bay vào, tim A Dung đập mạnh.
Nàng quay người sang hướng khác, nhìn đến nơi có ánh sáng, một người mặc áo trắng, sau lưng hắn là bóng tối bao trùm, hắn như vầng trăng cô độc trên bầu trời cao.
Hào quang, ánh sáng.
Hắn như tỏa ra vầng sáng ôn nhu như ánh trăng trên trời.
A Dung cơ hồ khô khốc nước mắt lại một lần nữa mãnh liệt mà đến, nước mắt mờ mịt ánh mắt, trong tầm mắt Tạ Quân coi là thật thành một mảnh mông lung mơ hồ tuyết trắng.
“Tam ca ca...” A Dung kêu lên một tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo vô vàn uỷ khuất cùng quyến luyến.
Nàng nhào vào lòng hắn, hắn vững chắc ôm lấy nàng.
“Tam ca ca thật sự đến...”
Nếu như hắn không đến, có lẽ sẽ không biết A Dung đã tuyệt vọng gọi hắn như thế nào, âm thanh tuyệt vọng của nàng đã phá hết tâm đề phòng trong lòng hắn.
“Ân, Tam ca đã nói sẽ ở bên cạnh A Dung mà.”
Hai tay hắn dần ôm chặt, thật giống như bảo bối bị mất lâu ngày tìm lại được, giống như hắn muốn đem bảo bối vân vê, đặt sâu trong lòng.
Tạ Quân ngồi bên cạnh, vạt áo trắng trải trên mặt đất, dưới ánh trăng như hoa nở rộ trong hồ, từng phần đem bông hoa đó bao bọc bảo vệ, như là bộ phận tất yếu nhất của mình vậy.
A Dung sợ tối, sợ một một mình ở trong căn phòng kín, nhưng bây giờ nàng không sợ gì cả.
Nàng nhẹ nhàng nói, Tạ Quân liền cúi đầu trả lời, ngôn ngữ đơn giản sạch sẽ, làm nàng vô cùng an tâm.
Nàng khóc kể ra ủy khuất, Tạ Quân liền nhẹ nhàng trấn an, ánh mắt thương tiếc nhu hòa, nhưng mà chỉ có chính hắn mới biết được, trong một khoảnh khắc, hắn đã có ý muốn mãnh liệt muốn phá huỷ hết tất cả mọi thứ.
Rạng sáng sắp tới, A Dung đã mệt mỏi ngủ say, Tạ Quân nhìn nàng, trong lòng tràn đầy quyến luyến.
Hắn đặt nàng lên giường, đắp kín chăn cho nàng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
A Dung lại nắm chặt tà áo của hắn, đôi mắt vẫn nhắm chặt, lông mi run run, vô cùng bất an.
Tạ Quân đứng ở bên giường rất lâu, cẩn thận nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng khi đang ngủ.
Trong phòng ánh trăng ảm đạm, hai gò má A Dung ánh lên sự nhu hòa, đôi mắt đen quyến rũ hút hồn người nhắm chặt, lúc này nàng giống như một tiểu nha đầu bình thường sợ hãi trước bóng tối.
Đều nói sau bóng tối chính là bình minh.
Tạ Quân đứng trong bóng đêm, mũi chân vừa động, đem tâm tư trong lòng áp xuống, cúi người hôn lên trán nàng, dịu dàng giống như hai ắng mây, trôi dạt vào nhau rồi lại rời đi.
Vẻ mặt bất an của A Dung dần dần an bình lại, bàn tay đang nắm chặt tà áo của Tạ Quân nhẹ nhàng buông ra.
Trong cung các phi tần rất thích dùng nước tuyết để pha trà, nước này khi nấu lên pha trà làm nước trà trong veo, Trân phi cũng không ngoại lệ, sáng sớm các cung nhân đã vào rừng để lấy nước tuyết sạch.
Đây là trận tuyết đầu mùa trong năm, nước tuyết sạch sẽ trong suốt.
Trân phi tối hôm qua chưa từng chợp mắt, sắc mặt khó coi, nghe nói Hoàng thượng muốn triệu nàng đi qua liền mở miệng từ chối.
Nhưng lần này Hoàng Thượng cường ngạnh muốn triệu nàng qua, Trân phi không còn cách nào khác, chỉ có thể theo lệnh mà đi qua.
Đồ ăn sáng là do Thu Ngọc đưa vào phòng cho A Dung, Trân phi còn chưa lên tiếng thả nàng ra ngoài, A Dung cũng chỉ có thể ngồi im trong phòng.
Cũng may vào ban ngày trong phòng rộng rãi, nàng cũng không sợ hãi.
Thu Ngọc vốn tưởng rằng khi nàng đi vào sẽ nhìn thấy bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn của A Dung, nàng hít sâu một cái mới lấy hết can đảm đẩy cửa ra.
Kết quả nàng nhìn thấy A Dung không đáng thương bất lực như nàng đã nghĩ, nàng mặc dù đã khóc, vẫn còn nước mắt, nhưng trong mắt nàng chứa đựng đầy hy vọng.
“Thu Ngọc tỷ tỷ, khi nào mẫu phi sẽ thả A Dung ra ngoài?”
Thu Ngọc lắc đầu, “Nương nương đã bị Hoàng thượng triệu đi, lúc đi chắc là nương nương quên không thả ngài ra.
Công chúa yên tâm, chờ nương nương trở về, tự nhiên sẽ thả ngài ra ngoài.”
A Dung gật đầu, ngoan ngoãn dùng bữa.
Nàng chỉ cần chờ một chút liền tốt.
Chỉ là lần này có chút lâu, sắc trời đã chuyển về tối mà Trân Phi chưa có trở về.
Bên trong Thái Hoà Điện, Trân phi cùng Hoàng thượng đã ầm ĩ một trận.
Nguyên nhân là Trân Phi cảm thấy chuyện của Ngũ công chúa có chỗ không thích hợp.
Hoàng thượng đang diễn trò, người khác nhìn không ra, chẳng nhẽ nàng lại không nhìn ra? Nếu như Hoàng Thượng đối với Tạ Phương Nhuỵ có thân tình, hắn sẽ không gả nàng đến Bắc Địch để hoà thân, hiện giờ hắn làm ra vẻ đau khổ cho ai xem?
Trân phi vốn tưởng rằng nếu Tạ Phương Nhuỵ có thể bình an trở về, nàng sẽ không cần phải cảm thấy áy náy nữa, không nghĩ tới Hoàng thượng vì muốn đưa binh lính Bắc Địch vào chỗ chết, không tiếc bắn chết nữ nhi của mình tại chỗ.
Đáng sợ cỡ nào.
“Dao Nhi, trẫm làm như vậy không phải chỉ để tiêu diệt những binh lính Bắc Địch kia, nàng biết không? Ở Mạc Bắc đánh một trận, Trẫm đã làm cho quân địch trở tay không kịp, khiến chúng tổn thất nghiêm trọng, Hốt Sát Nhĩ cũng bị coi là bất nghĩa, sau này Trẫm ở mặt đạo nghĩa liền hơn hắn một bậc, có như vậy, sau này Trẫm tấn công Bắc Địch sẽ không có người ngăn cản...” Hoàng thượng kiên nhẫn giải thích.
Trân phi nghe không vô lời giải thích của hắn, không muốn ngẫm nghĩ lý do hắn làm vậy.
Nàng chỉ cảm thấy tức giận đến phát run, “Nhưng Tạ Phương Nhuỵ là nữ nhi của ngươi a! Đến cả nữ nhi thân sinh ngươi cũng không do dự mà gϊếŧ chết, vậy ta thì sao? A Dung thì sao? Có phải hay không ngươi sẽ không chút do dự đem chúng ta đổi lấy giang sơn xã tắc của ngươi?”
Hoàng thượng đem Trân phi ấn ngồi trên ghế gỗ, “Như thế nào sẽ như vậy? Trẫm đối đãi với các ngươi chung quy là bất đồng, trẫm cùng tiểu ngũ bất quá chỉ là quan hệ thân duyên, còn đối với các ngươi là thật tình đối đãi, làm sao có thể đánh đồng với nhau?”
“Nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con...”
Hoàng thượng ngắt lời Trân phi, “Trẫm là hoàng đế, là chân long thiên tử.”
Trân phi sắc mặt trầm xuống, giọng nói vô lực, “Đúng vậy, ta phải sớm nghĩ đến việc này...”
Hoàng thượng thấy tâm tình Trân Phi không thích hợp, đáng nhẽ chuyện của Tạ Phương Nhuỵ không đả kích nàng như vậy.
“Dao Nhi, trẫm cam đoan với ngươi, cho dù trẫm có làm tổn thương ai nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng.” Hoàng thượng ôm Trân phi, đem đầu nàng nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, hai người một đứng một ngồi, “Cho nên nàng không cần nói như vậy với trẫm, cùng không cần dùng ánh mắt thất vọng như vậy nhìn trẫm, được không?”
Trân phi hồi lâu không có động tĩnh, Hoàng thượng