Cây cỏ chầm chậm lướt qua, đào lí thấm nhuần mùi hoa cỏ, đúng là một ngày lành, cảnh xuân tươi đẹp phơi phới.Ngọc Kinh vương phủ từ trước đến nay luôn lạnh lẽo buồn tẻ, tuy là vương phủ nhưng lại được bài trí xa hoa tráng lệ, ngược lại rất lịch sự tao nhã.
Vị Vương gia đã từng ở đây ngày trước chắc chắn là một văn nhân cà ngày ngâm thơ đối đáp, bởi vậy, trong phủ không những là đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, chỗ nào cũng mang vẻ nhã nhặn.Lúc này vương phủ náo nhiệt hơn những ngày bình thường rất nhiều.Ẩn mình sau những đoá hoa, thiếu nữ mặc váy tơ tằm màu trắng thuận tay nhấc làn váy lên ngang hông, quần lụa trắng tinh ôm sát đôi chân thon dài thẳng tắp, càng lộ ra cái eo nhỏ nhắn, mảnh mai như liễu, ngọc chất hoa nhan.“Tam ca ca tiếp chiêu!” Vừa dứt lời, nàng liền vươn người nhảy lên, trường kiếm vung ra, bị Tạ Quân nghiêng mình tránh được, lại xoay một vòng ở phía sau, đường kiếm linh hoạt, có thế khiến mây không ngừng trôi, tuyết như bay lại trời.Trong tay của Tạ Quân chỉ là một thanh kiếm gỗ, hắn không ngừng né tránh đòn đỡ, dường như rơi vào thế yếu.
Song, nếu nhìn lâu sẽ tự phát hiện ra từng chiêu của hắn đều rất thành thạo, khí thế A Dung vô cùng mạnh mẽ, lại cũng không thể làm gì được.Gỡ giải mấy chiêu cuối, cây kiếm gỗ trong tay Tạ Quân đột nhiên xoay chuyển, áp qua kiếm của A Dung, thuận tay huỷ bỏ.A Dung định thu hồi lại kiếm, Tạ Quân lại ra tay nhanh như chớp, vì thế A Dung chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm gỗ hạ xuống vai trái của chính mình.
Như trong dự liệu, thanh kiếm cách nàng một tấc liền dừng lại ngay, không làm nàng bị thương chút nào.Gió xuân chợt thổi, A Dung tóc mai tán loạn, trên trán sượt qua cảm giác mát lạnh.
Nàng nhìn Tạ Quân đang thu lại kiếm, mang theo nụ cười giảo hoạt tiến gần hắn, khoảng cách gần tới nỗi không dùng được kiếm, nàng liền bổ một chưởng, đánh vào lồng ngực Tạ Quân, đắc ý cười, “Tam ca ca sơ suất quá!”Không nghĩ tới Tạ Quân đã sớm có chuẩn bị, tay trái không cầm kiếm liền bắt được A Dung, làm nàng quay nửa vòng, ôm chặt vào lòng, làm cho A Dung đưa lưng về phía hắn không thể động đậy, “A Dung vẫn là thua rồi.”A Dung lúc trước đã nói với Tạ Quân rồi, lúc tỉ thí hắn không được dùng nội lực, kết quả vẫn là giống nhau, không có phần thắng nào.“Hừ! Tiếp đi!” Dứt lời trận đấu lại bắt đầu.Một lần lại một lần bị bại dưới Tạ Quân, A Dung càng đánh càng thua, sau cùng còn không đánh trúng chiêu nào.Nàng đạp lên thân cây mượn lực, liền nhảy lên trên cành cây, nhìn chuẩn vị trí của Tạ Quân nhảy xuống, “Thiên Vương Cái Đích Hổ*!!!”*Nghĩa là: Người đứng đầu của một nơi nhỏ bé cho dù có giỏi giang thế nào thì cũng phải nghe theo hoàng đế.Sắc mặt Tạ Quân đen lại, sợ nàng ngã bị thương mà không né tránh.A Dung nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã đạt được mục đích, dính chặt sau lưng Tạ Quân, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy hắn, “Tam ca ca, như vậy có tính là thắng không?” Nàng ở sau cổ của Tạ Quân hì hì cười, tiếng cười trong veo, suиɠ sướиɠ.Tạ Quân chỉ đành nuông chiều nói, “Tính tính tính, muội xuống trước đã.”A Dung vẫn ôm chặt không buông.
Vài năm gần đây, Tạ Quân cũng từ một thiếu niên gầy yếu trở thành nam tử cao lớn tuấn mĩ, lưng cũng rắn chắc hữu lực hơn, bắp thịt rõ ràng, nhiệt độ cuồn cuộn truyền qua lớp quần áo, như ánh sán mặt trời ấm áp, làm A Dung mãn nguyện đắc ý híp mắt lại.Tạ Quân vỗ cánh tay A Dung bào nàng xuống.A Dung bất mãn than thở, hai chân kẹp càng thêm chặt, “Tam ca ca, huynh đã bao lâu không cõng ta rồi? Khó khăn lắm mới cõng được một lần lại không cho muội ở lâu thêm chút nữa!” Sau khi lớn lên, nàng càng ngày càng không thích những hành động của Tạ Quân, động một chút là mệnh lệnh không thể cự tuyệt, động vài cái là thân mật kiểu trưởng bối, nàng không thích kiểu nào cả.“A Dung, muội đã mười ba tuổi rồi.” Giọng Tạ Quân hơi bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không giục nàng xuống nữa.“Cho dù mười ba thì lại làm sao?” A Dung không hề để ý, bẻ trên đầu một cành hoa, vung về phía trước, lớn giọng nói, “Tam ca ca, xuất phát!”Nàng ôm rất chặt, Tạ Quân đưa tay liền giữ chặt lấy nàng đang lao về phía trước, lúc này mới thả lỏng ra chút.Bới vì A Dung là khách quen của Vương phủ, Tạ Quân đặc biệt sắp xếp cho nàng một căn phòng, để nàng có nơi để nghỉ ngơi.
Gian phòng này có thể nói là lộng lẫy nhất Vương phủ, A Dung không thích mộc mạc, bởi vậy căn phòng bố trí cũng dựa theo sở thích của nàng, tranh Khởi La, bình phong Cẩm Tú, vàng bạc châu báu, cần có đều có.“Công chúa! Chuyện không hay rồi!” Người hầu Liên Kiều của nàng hoảng sợ đi vào, thay cho vị trí của Thu Ngọc, trở thành đại cung nữ của nàng.Năm ngoái Thu Ngọc vừa tới tuổi liền được xuất cung xuất giá.
Liên Kiều này biết trang điểm, chỉ là tính tình không trầm ổn, gặp chuyện cái là ồn ào gào to.Bởi vậy lúc A Dung nghe nàng ta hét “Chuyện không hay rồi” ngược lại không hoảng loạn, chỉ bình tĩnh hỏi nàng ta có chuyện gì.
“Tiểu điện hạ bị thương rồi! Nương nương triệu công chúa về gấp!”A Dung sắc mặt khẽ biến, “Nghiêu Bạch bị thương? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”Thập hoàng tử Tạ Nghiêu Bạch do Trân Phi sinh ra, là đệ đệ ruột của A Dung, năm nay đã lên bốn.“Tiểu điện hạ trêu con chó của Lục công chúa, bị súc sinh kia cắn một cái ở trên cánh tay!” Trán Liên Kiều đổ đầy mồ hôi, thở gấp nói, “May mà Hoàng Thượng triệu Hạnh Lâm Bá tiến cung chữa trị cho tiểu điện hạ.”Đổng ca ca sẽ chữa trị cho Nghiêu Bạch, chắc là không sao đâu.A Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Hồi cung.” Nàng quay đầu lại, “Tam ca ca, muội trở về đây.”Tạ Quân gật đầu.Từ đầu đến cuồi, Tạ Quân không nói một lời.
Trong mắt hắn, bởi vì Tạ Nghiêu Bạch này kiếp trước căn bản không tồn tại, A Dung mất đi sự sủng ái mà nàng nên có, cho dù là Trân phi hay là Hoàng Thượng, đều vô cùng cẩn thận với Tạ Nghiêu Bạch, sủng ái có thửa, như muốn sủng lên tận trời.Mà sự ra đời của Tạ Nghiêu Bạch, Tạ Quân cũng là một trong những người thúc đẩy sự việc này.Sau khi A Dung hồi cung liền đi thẳng đến Linh Lung Cung, ngoài cửa người ra vào tấp nập, mà đúng lúc Đổng Quyết Minh cũng đi ra.“Đổng ca ca!” A Dung gọi hắn ta một tiếng, bước gần tới, “Nghiêu Bạch thế nào rồi?”A Dung vừa hỏi, liền thấy sắc mặt Đổng Quyết Minh hơi kỳ lạ, dường như không biết nên mở miệng thế nào.“Đổng ca ca?”Đổng Quyết Minh chớp mắt, rõ ràng là một nam tử trung niên, mà lại không