Sau khi A Dung đi rồi, Dịch Vân Trường mới hiện thân, bước chân rơi xuống đất không phát ra tiếng động, hơi thở cũng rất nhẹ, có thể thấy được vài năm nay hắn ta tiến bộ không ít.Tạ Quân nhìn Dịch Vân Trường: “Chuyện năm đó vốn là một cái nhấc tay mà thôi, nếu ngươi muốn đi nơi khác thì có thể rời đi, còn nếu cố ý muốn ở lại…thì ở lại đi.”Dịch Vân Trường hiểu Tạ Quân vốn không ý trông chờ vào hắn ta báo ơn, nhưn hắn ta cũng không muốn nợ ân tình của người khác: “Ta ở lại, làm ám vệ của ngươi.
Hết năm năm, ta sẽ đi.”Hắn ta cầm kiếm lên, ánh mắt chắc chắn: “Ta sẽ là ám vệ giỏi nhất.”Tạ Quân ôn hòa gật đầu: “Được, ta sẽ sắp xếp phòng cho ngươi ở.
Đi đường bôn ba chắc mệt lắm rồi nhỉ, ăn chút gì đó cho chắc bụng.”Dịch Vân Trường hơi nhếch mỗi, khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên trở nên sống động.
Tạ Quân sớm biết được thiếu niên này có tướng mạo rất phù hợp để cười, thấy nụ cười này cũng vẫn rất tán thưởng, đúng là một thiếu niên tuấn tú.Hơn nữa kiếp này hắn ta bớt đi vẻ lo lắng, thần thái trong mắt sáng ngời sống động, còn hoạt bát tuấn tú hơn hắn ta kiếp trước.Sau khi A Dung hồi cung liền thấy Tạ Nghiêu Bạch đang ngồi trên bàn đá, đá cái chân nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, người sáng suốt nhìn thấy liền biết được tâm trạng cậu vô cùng không ổn.Thế cho nên cung nữ xung quanh không ai dám đi lên nói chuyện với cậu, chỉ lặng yên đứng bên cạnh, đề phòng cậu ngã.“Tỷ tỷ!” Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Nghiêu Bạch ngẩng đầu nhìn A Dung, sau đó lại như giận dỗi mà chau mày quay đầu đi.“Nghiêu Bạch giận tỷ tỷ sao?”Tạ Nghiêu Bạch không nói lời nào, quay đầu tít ra đằng sau, khiến A Dung cảm thấy hơi buồn cười.“Nghiêu Bạch không nói gì thì tỷ tỷ đi vào đây?” A Dung nói xong liền đi qua người Tạ Nghiêu Bạch, lại bị Tạ Nghiêu Bạch níu lấy ống tay áo.“Tỷ tỷ!” Cậu oán trách gọi một tiếng: “Đừng đi vào mà.”A Dung thuận thế dừng chân lại: “Nhưng tỷ tỷ đói rồi, tỷ tỷ ăn điểm tâm đã rồi nói chuyện với Nghiêu Bạch nhé.
Ngoan.”Tạ Nghiêu Bạch giang hai tay ý bảo A Dung ôm cậu: “Nghiêu Bạch ăn cùng tỷ tỷ!”Đi vào Lung Linh cung, Liên Kiều bưng tới cho A Dung mấy đĩa điểm tâm, A Dung vừa nhìn, hay thật, toàn là những món Nghiêu Bạch thích ăn.A Dung khó hiểu nhìn Liên Kiều một cái.Tạ Nghiêu Bạch không để ý tới ánh mắt của A Dung, chỉ vui vui vẻ vẻ, ngay cả tức giận lúc trước cũng quên luôn rồi: “Nghiêu Bạch muốn ăn cái này, cái này, cả cái này nữa, tỷ tỷ đút!”A Dung cầm một miếng đào tô đưa đến bên miệng của Tạ Nghiêu Bạch, Tạ Nghiêu Bạch nhẹ nhàng cắn một miếng, nhai nhai, giương mắt nhìn A Dung, dường như lo lắng A Dung sẽ không có kiên nhẫn để cứ cầm như vậy, lại nhai càng nhanh.“Nghiêu Bạch ăn từ từ thôi.”Tạ Nghiêu Bạch nghe thấy tiếng dặn dò dịu dàng của A Dung, lúc này mới yên tâm, tiếp tục nhẹ nhàng nhai tiếp.Đào tô mềm mềm dễ cắn, lúc Tạ Nghiêu Bạch ăn miếng cuối cùng, thấy trên ngón tay A Dung có vụn bánh, phân vân là có nên liếm cho tỷ ấy hay là giúp tỷ ấy lau đây.
Cậu nhớ tới chiếc khăn của mình đã rơi ngoài bàn đá, bèn lấy ống tay áo lau cho A Dung.“Nghiêu Bạch ngoan quá.” A Dung thấy Nghiêu Bạch chu đáo như vậy, không tiếc lời khen cậu.
Tạ Nghiêu Bạch đỏ mặt, mắt sáng long lanh.“Chỉ là lần sau không cần làm bẩn y phục của mình nữa nhé.”“Vâng ạ!”A Dung lại cầm một miếng nữa đút cho cậu: “Mẫu phi đi đâu rồi?”Nghiêu Bạch đáp: “Đến chỗ phụ hoàng rồi.” Dứt lời, đã mở cái miệng nhỏ ra cắn miếng điểm tâm.Thấy dáng vẻ cậu ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt A Dung càng dịu dàng, hơn nữa là sự dịu dàng khiến người khác có thể nhìn ra được.
Tạ Nghiêu Bạch nhìn ánh mắt của nàng liền thấy hơi ngượng ngùng, lập tức giơ tay cầm một miếng điểm tâm đưa qua: “Tỷ tỷ cũng ăn đi!”“Được.”Khi hoa Hải Đường trước Lung Linh cung nở rộ, Thái tử phi hạ sinh trưởng nữ, lấy tên là Tạ Ly Đường.A Dung mang lễ dẫn theo Tạ Nghiêu Bạch đi thăm thái tử phi.Mấy năm nay thái tử đến cả tiểu thϊếp còn không có, bên ngoài đều đồn Thái tử vô cùng si tình với Thái tử phi, tình sâu như biển, vậy nên mới không nhìn trúng nữ tử khác.
Nhưng sự thật ra sao, không có ai biết được.“Thái tử ca ca!” A Dung dắt Tạ Nghiêu Bạch đi vào, vừa đúng lúc gặp được Thái tử.“A Dung, Nghiêu Bạch.” Hắn ta gọi hai người, ánh mắt cũng nhìn A Dung, nụ cười vừa ấm áp vừa thân thiết.“Chúc mừng Thái tử ca ca!” A Dung nhéo tay Tạ Nghiêu Bạch, Tạ Nghiêu Bạch cũng nói theo: “Chúc mừng Thái tử ca ca!”Thái tử gật đầu, trong mắt có ý cười: “Được rồi, hai người vào đi, Mạc Ỷ và Đường Đường đều ở bên trong.”A Dung cười hì hì, nhẹ nhàng lắc cái tay nhỏ của Tạ Nghiêu Bạch: “Đi nào Nghiêu Bạch, đi thăm chất nữ nào.”Tạ Nghiêu Bạch cũng hưng phấn, vui vẻ đi vào phòng, vừa vào đã gọi: “Thái tử tẩu tẩu, chất nữ đâu rồi?”Dương Mạc Ỷ nghe lời nói trẻ con của cậu liền cười lên: “Ở đây này.” A Dung thấy dáng vẻ của nàng liền cảm thấy cảm khái, dường như sinh con dưỡng cái có thể thay đổi một nữ tử, ví dụ như vị trước mắt đây, từ một thiếu nữ thần thái cao ngạo trở thành một người mẹ ấm áp khoan dung.Tạ Nghiêu Bạch loăng quăng chạy qua, đến bên cạnh Tạ Ly Đường, cẩn thận giơ tay ra, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của bé gái, Tạ Ly Đường bị vuốt ve, cái miệng nhỏ hơi mở ra.Tạ Nghiêu Bạch thấy mới lạ mở to mắt, cười: “Chất nữ hay thật đấy!”A Dung vỗ đầu Tạ Nghiêu Bạch: “Nghiêu Bạch lại nói lung tung rồi.”“Không sao.” Dương Mạc Ỷ cười nói.Tạ Nghiêu Bạch ôm đầu, sửa lại nói: “Chất nữ xinh thật đấy!”Dương Mạc Ỷ và A Dung đều cười ra tiếng.Nhưng Tạ Nghiêu Bạch nói như vậy thật không sai, đứa bé bình thường chưa đầy tháng đều là dáng vẻ mặt nhăn nhó đỏ ửng lên, đầu tóc thưa thớt.
Nhưng Tạ Ly Đường lại trắng mũm đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, tóc cũng đen ánh, nhìn rất đáng yêu.
Sau này lớn lên nhất định sẽ là một tiểu thiếu nữ xinh đẹp.Nhưng mà cũng đúng, Thái tử và Thái tử phi đều vô cùng anh tuấn xinh đẹp, sao có thể không sinh ra một khuê nữ xinh đẹp cơ chứ?A Dung và Tạ Nghiêu Bạch dùng bữa ở phủ Thái tử rồi mới hồi cung.
Lúc ra khỏi cửa gặp huynh trưởng của Dương Mạc Ỷ, trên Dương Mạc Ỷ có hai vị ca ca, đây là Nhị công tử của Dương gia, người ta hay gọi là “Dương tiểu tướng quân”.“Ngũ di phu.” A Dung gọi hắn một tiếng, nam tử mặt mày lạnh nhạt, hơi gật đầu với nàng.
Vẻ mặt lại rất ôn hòa, vết sẹo dữ tợn trên trán cũng trở nên hiền hòa hơn.Người này chính là phu quân Ngũ di di của A Dung.
Dương