Sau buổi dạ tiệc, Kỷ Cẩm phải tham gia một lễ khánh thành, nửa đêm cả đoàn lên máy bay về Thượng Hải.
Sau khi hạ cánh, xe mà công ty sắp xếp đưa mọi người về nhà.
Trên xe, Túc An hỏi Thẩm Kình Vũ: “Tiểu Vũ, hai ngày tới cậu định làm gì không?” Hai ngày này Kỷ Cẩm không có việc, có thể nghỉ ngơi ở Thượng Hải.
Thẩm Kình Vũ đáp: “Tôi định đi xem nhà.”
“Xem nhà?” Kỷ Cẩm đang chơi điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu.
“Ừm, muốn chuyển sang thuê chỗ khác.” Anh không nhắc đến chuyện chủ nhà đột nhiên muốn tăng tiền phòng.
Đúng lúc anh đã nghỉ việc ở phòng tập thể hình, không cần nghĩ đến thời gian di chuyển nữa, anh định tìm một chỗ càng vắng vẻ, tiền thuê nhà càng vừa túi càng tốt.
“Sao tự dưng lại muốn chuyển?” Kỷ Cẩm nhìn vệ sĩ của mình.
Tên này dù sức lớn kinh khủng nhưng lúc nào cũng có vẻ không tranh với đời, chẳng hiểu sao trông dễ bắt nạt vô cùng.
Cậu hỏi, “Đừng nói chủ trọ của anh bắt nạt anh đấy?”
Thẩm Kình Vũ bị nói trúng tim đen, không khỏi cười xấu hổ.
Dù chủ thuê làm trái hợp đồng, nhưng trừ việc anh phải vội tìm phòng cũng không mất gì cả, không định tính toán với đối phương.
Kỷ Cẩm lườm anh: “Tôi nói này, anh luyện công ở Thiếu Lâm Tự đấy à?”
Thẩm Kình Vũ không hiểu sao đột nhiên cậu nói vậy, mờ mịt lắc đầu: “Không.”
“Không thật à? Thỉnh thoảng tôi thấy anh tỏa ra ánh sáng của Phật cơ mà.” Kỷ Cẩm tặc lưỡi, lắc đầu.
“Tính của anh không giống người tập võ.”
Thẩm Kình Vũ nói trịnh trọng: “Tập võ cũng giúp tu thân dưỡng tính.
Thật ra trước đây tính tôi không như vậy, sau khi học võ mới luyện được.”
Kỷ Cẩm nhìn vẻ mặt của anh, không phân biệt được đối phương đang nói đùa hay vẫn đang nghiêm túc.
Đột nhiên lòng hiếu kỳ của cậu trỗi dậy: “Anh giỏi võ thế, trước đây từng đánh nhau với ai chưa?”
Vấn đề này khiến Thẩm Kình Vũ phải nghĩ một lúc, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hồi trước tôi từng làm huấn luyện viên ở một câu lạc bộ Muay Thái, dạy rất nhiều người.
Học viên ở đó tính khá nóng nảy, là kiểu người ra ngoài xích mích chút là đánh nhau luôn ấy.
Cho nên mỗi khi lên lớp, tôi lại phải nhắc bọn họ bây giờ là xã hội pháp trị, học võ không phải để đánh nhau.
Nhưng lần nào cũng nhắc mà chắc có tác dụng gì, cách mấy tuần lại có một người gây chuyện.”
Kỷ Cẩm nhướn mày, sau đó thì sao?
“Người học võ mà không khống chế được sức mạnh của mình, ra ngoài còn không mang đồ bảo hộ thì rất dễ đả thương người khác.
Có mấy học viên làm người khác bị thương nên phải đền không ít tiền.
Về sau tôi phân loại tiền thuốc của bọn họ, làm tấm bảng treo ở trong câu lạc bộ: một cú đấm, gãy mũi, bồi thường hai mươi ngàn; một khuỷu tay, gãy hai chiếc răng cửa, bồi thường năm mươi ngàn; một cú đá, dập lá lách, hai trăm ngàn chắc cũng đủ mua cơm tù trong ba năm.
Vừa treo lên là học viên biết nắm đấm của mình đáng tiền thế nào, xong cũng không đi đánh nhau nữa.”
“Ha…”
Kỷ Cẩm phụt cười.
Cậu nhớ đến hôm Thẩm Kình Vũ mang kính gọng đen, ngồi trên sô pha chăm chú đọc sách, rồi lại tưởng tượng cảnh Thẩm Kình Vũ đeo kính, ở trước bàn trịnh trọng chép từng dòng trên tấm bảng, càng nghĩ càng thấy hứng thú.
Thẩm Kình Vũ có vẻ là một con người đa dạng, những gì anh để lộ trước mặt cậu mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Túc An nói chen vào: “Nếu cậu muốn chuyển thì tìm nhà quanh chỗ A Cẩm đi, A Cẩm có việc cần gọi cũng tiện.”
Thẩm Kình Vũ giật mình.
Trước đó anh không nghĩ sâu xa, nhưng nghe Túc An nói, anh thấy chuyện này cũng hợp lý.
Công việc của anh không có quy định về giờ tan tầm, dù Kỷ Cẩm không có lịch trình, cậu ra ngoài vì việc riêng cũng cần vệ sĩ theo cùng, anh vẫn phải có mặt mỗi khi được gọi.
Anh hỏi: “A Cẩm ở đâu?”
“Khu biệt thự Ven sông.
Cậu biết không?”
“…”
Tuy Thẩm Kình Vũ không biết mấy khu nhà cao cấp trong nội thành, nhưng cái tên này cũng đủ nói lên tất cả rồi, hai chữ sau cho biết vị trí địa lý, ba chữ đầu nói rõ đẳng cấp.
Muốn tìm nhà xung quanh Kỷ Cẩm, ba nghìn đồng dự tính của anh sợ chỉ có thể thuê được cái nhà vệ sinh…
Vì Thẩm Kình Vũ không có ý kiến, mọi người không tiếp tục chủ đề này nữa.
Đêm nay Túc An có việc nhà phải xử lý, tiện đường đi qua nên tài xế dừng lại cho cô xuống xe trước.
Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm cùng về.
Lần này Kỷ Cẩm mang theo mấy chiếc vali, cần có người bê hộ.
Rất nhanh đã đến khu biệt thự Ven sông.
Vì Thẩm Kình Vũ cũng có nhiều đồ nên Kỷ Cẩm dặn lái xe lát đưa anh về nhà, thế là tài xế ở lại chờ dưới hầm để xe, hai người cùng lên tầng trên.
Lên đến nơi, Thẩm Kình Vũ giúp Kỷ Cẩm thu dọn đồ đạc, còn Kỷ Cẩm xếp lại đồ dùng cá nhân của mình rồi ôm máy tính sang chỗ khác.
Thẩm Kình Vũ chợt nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ máy tính của Kỷ Cẩm ở sau lưng.
Nghe được một nửa thì Thẩm Kình Vũ thấy hơi quen tai, hóa ra đoạn nhạc anh nghe đứt quãng trước cửa phòng Kỷ Cẩm hôm ấy đã được cậu chải chuốt thành một ca khúc tương đối hoàn chỉnh.
Một lát sau, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng.
Thẩm Kình Vũ nhớ đến lái xe vẫn đang chờ mình ở dưới, đang định tạm biệt Kỷ Cẩm thì đối phương đột nhiên quay lại nhìn anh, đưa tay vỗ chiếc ghế bên cạnh: “Qua đây, cho anh nghe bài mới của tôi.”
Thẩm Kình Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Kỷ Cẩm tua lại demo từ đầu, bật lên.
“Chưa biên tập lại, giai điệu chính sẽ gần như vậy, có lẽ phải thay đổi phần nhạc đệm.
Sao, hay không?”
Thẩm Kình Vũ chăm chú nghe một lúc, hỏi: “Nhạc tình à?”
Kỷ Cẩm cười: “Đúng, lúc viết bài này tôi nghĩ đến “Bí mật”.
Cơ mà người khác sẽ viết lời, sau khi hoàn chỉnh sẽ thành như thế nào tôi cũng không biết.”
Hầu hết ca sĩ thường sẽ có phong cách cố định, nhạc tình buồn hay hip-hop gì đó, có thể vì khả năng của ca sĩ có giới hạn hoặc là định hướng thị trường của đội ngũ phía sau.
Nhưng Kỷ Cẩm không cố chấp với bất kì phong cách nào cả, cậu có thể tự sáng tác, sử dụng rất nhiều chất liệu như rock n’ roll, cổ điển, jazz, hip-hop, dân gian kết hợp với nhau để tạo nên một ca khúc tuyệt vời.
Cậu thực sự đang chơi nhạc, mà việc này cũng dần trở thành thói quen của cậu.
“Hay.” Thẩm Kình Vũ lại thấy xấu hổ vì bản thân thiếu vốn từ.
“Nghe hay lắm, đúng là phong cách của cậu.”
Kỷ Cẩm hỏi anh: “Anh thấy tôi có phong cách gì?”
“Ừm, tôi không biết về âm nhạc, không miêu tả được… Nhưng nhạc của cậu nghe là biết cậu viết ngay, dù sao thì cũng hay lắm.”
Kỷ Cẩm nhướn mày, chợt hạ giọng đầy thần bí: “Để tôi chỉ anh phong cách của tôi nhé– Tôi, phong cách thiên tài! Hahahahaha!”
Ban đầu Thẩm Kình Vũ hơi ngạc nhiên, sau cũng không nhịn được mà cười theo cậu.
Nếu như Túc An ở đây chắc đã trợn trắng mắt rồi, nhưng Thẩm Kình Vũ có thêm kính lọc của fan, vẻ bảnh chọe này của Kỷ Cẩm trong mắt anh cũng đáng yêu lạ thường.
“Vậy cậu viết một bài mất bao lâu?” Thẩm Kình Vũ hỏi.
“Cái này khó nói lắm, phải xem linh cảm nữa, thời điểm nhanh nhất tôi có thể viết ba bài một ngày.
Tất nhiên chỉ viết lời và nhạc đệm, chưa phối khí…” Nói đến đây, đột nhiên Kỷ Cẩm khựng lại, rũ mắt một hồi mới mở miệng.
“Lúc không có linh cảm thì nửa năm không viết nổi một ca khúc.”
Thẩm Kình Vũ giật mình.
Anh nhận ra khi Kỷ Cẩm nói vế sau, giọng cậu hơi lạ.
Dù là ba bài một ngày hai nửa năm một bài, đối với người mù âm nhạc như Thẩm Kình Vũ đều được coi là tài năng khó tin.
Anh thốt lên: “Tốt quá.”
“Tốt cái gì?”
Kiên trì với ước mơ của bản thân, có thể dùng giấc mơ ấy để kiếm được tiền, còn nhận được sự thành công xứng đáng, tốt quá rồi.
Thẩm Kình Vũ cười: “Thấy cậu lúc làm nhạc nhất định rất hạnh phúc.”
Ánh mắt Kỷ Cẩm chợt sáng lên.
Cậu dựa lại vào ghế