Giữa trưa, Kỷ Cẩm đang sửa nhạc phổ trong phòng đàn thì nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, cậu hào hứng chạy ra ngoài, song chỉ thấy Túc An và hai nhân viên quét dọn nữa đứng trong phòng khách.
Nụ cười của Kỷ Cẩm tắt ngúm: “Sao chị lại ở đây?”
Túc An thấy thái độ của cậu thay đổi như vậy thì thầm dỗi: “Đến dọn vệ sinh cho em, tiện thể tặng đồ luôn.
Sao, không muốn gặp chị à?”
Kỷ Cẩm bĩu môi: “Không.” Cậu còn tưởng Thẩm Kình Vũ đã về chứ.
Kỷ Cẩm không muốn thuê người giúp việc vì trong nhà đã có hệ thống thông gió và người máy quét dọn tự động rồi, hơn nữa thời gian cậu ở không lâu, nhà chẳng dễ bẩn đến thế.
Bình thường cứ cách hai tuần Túc An sẽ dẫn người đến giúp cậu tổng vệ sinh một lần.
“Tiểu Vũ đâu?” Túc An nhìn quanh bốn phía.
“Không có nhà à?”
“Anh ta ra ngoài chơi rồi.” Kỷ Cẩm trả lời có phần thiếu hào hứng, xoay người về lại phòng đàn.
Túc An bảo hai nhân viên quét dọn có thể bắt đầu làm việc rồi đuổi theo Kỷ Cẩm: “Cậu ta ra ngoài chơi? Đi đâu chơi cơ?”
“Nói là có hẹn tập đánh với người khác.”
Túc An trộm quan sát vẻ mặt của Kỷ Cẩm nhưng không thấy gì bất thường– Xem ra Thẩm Kình Vũ đã nghe lời cô, chưa nói với cậu chuyện anh phải đi.
Vào trong phòng đàn, Túc An đóng cửa lại để nhân viên quét dọn làm việc bên ngoài, bọn họ ngồi trong này trò chuyện.
Cô đưa giấy tờ cho Kỷ Cẩm: “Này, đây là tài liệu về người tham gia cũng như kế hoạch của chương trình “Bí mật nhỏ về tình yêu”, em đọc trước đi.
Chắc tổ đạo diễn cũng sắp liên hệ rồi.”
Sau khi ầm ĩ một trận ở công ty hôm ấy, anh Lưu chủ động nhắn tin xin lỗi Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm cũng xin lỗi đối phương.
Hai bên ăn ý không nói tiếp về chủ đề chương trình thực tế nữa, cùng gác lại mâu thuẫn để tiếp tục như thường ngày.
Nếu Kỷ Cẩm quyết tâm không tham gia chương trình thực tế như vậy, anh Lưu đành phải nhận một chương trình quay trong nhà cho cậu.
Kỷ Cẩm không có hứng đọc, tiện tay để xấp giấy tờ ấy sang một bên.
Những thứ này nhìn hay không cũng như nhau, đằng nào trước khi quay tổ đạo diễn sẽ xác nhận lại chủ đề cũng như nội dung mỗi người định nói.
Túc An tìm chuyện để hỏi: “Dạo này em sáng tác thế nào? Được bao nhiêu bài rồi?”
“Bảy bài.”
Túc An ngạc nhiên: “Dạo này tâm trạng của em tốt đấy chứ! Chắc có thể phát hành album trong năm nay đấy!”
Nói đến âm nhạc, Kỷ Cẩm mới nhen nhóm một nụ cười, đắc ý hừ nhẹ: “Cũng tàm tạm, phát huy như thường thôi.”
Túc An: “…”
Kỷ Cẩm là ca sĩ sáng tác, cậu nhất định phải tự viết nhạc cho bản thân, thỉnh thoảng sẽ phối khí vài bài nữa.
Năm ngoái tình trạng của cậu không ổn, suốt nửa năm không thể viết được cái gì nên chỉ có ba bài nhạc đơn.
Rõ ràng phong độ của cậu đã trở lại rồi, năm nay mới có ba tháng mà đã sắp phát hành được một album.
Túc An hỏi hết từ đông đến tây, Kỷ Cẩm chỉ trả lời câu được câu không, vẫn cúi đầu sửa sang nhạc phổ.
Một lúc sau, Túc An đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi A Cẩm, bây giờ em không có trợ lý cá nhân, dạo này có nhiều thời gian rảnh thì tranh thủ tuyển trợ lý đi?”
Kỷ Cẩm chẳng hiểu sao: “Tuyển trợ lý làm gì?”
“Dù sao cũng phải có người phụ việc cho em chứ?”
“Không phải có chị với Thẩm Kình Vũ rồi à?”
Túc An cười: “Chị là quản lý, bình thường bận bịu nên không để ý đến em được.
Tiểu Vũ chỉ là vệ sĩ lại còn không biết gì về âm nhạc, có nhiều việc không giúp được em đâu.
Có một trợ lý vẫn tốt hơn mà.”
“Em có đầy đủ tay chân, cần nhiều người phục vụ làm gì?” Kỷ Cẩm nhíu mày phản đối.
“Không cần!”
Túc An vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Em xem này, năm nay em định phát hành album, nếu có người hiểu biết về âm nhạc giúp đỡ thì hiệu suất chẳng phải cao hơn rất nhiều sao? Tiểu Vũ chỉ biết thể thao nên có nhiều hạn chế mà.”
Cô nói những lời này toàn lời thật lòng.
Thân là người sáng tác, Kỷ Cẩm sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực nếu có người thu thập, sắp xếp tài liệu cho mình, nhưng Thẩm Kình Vũ thì mù tịt từ đầu đến cuối, hoàn toàn không thể nhúng tay vào được.
Trước kia vốn Tiêu Dịch Kiệt đảm nhận công việc này.
Song Kỷ Cẩm nghe Túc An nói Thẩm Kình Vũ không làm được thì chỉ thấy chói tai, thêm việc nhớ đến Tiêu Dịch Kiệt nên tâm trạng lập tức rơi xuống đáy.
“Em không cần trợ lý mới gì hết!” Cậu cả giận.
“Thẩm Kình Vũ đã rất tốt rồi!”
Túc An thấy cậu bực bội như vậy thì vội ngậm miệng.
Ban đầu cô để Thẩm Kình Vũ kiêm cả việc vệ sĩ và trợ lý cá nhân để anh nhanh chóng kéo gần mối quan hệ với Kỷ Cẩm.
Nếu tìm được người mới thay thế vị trí này, tự nhiên anh và Kỷ Cẩm sẽ trở nên xa lánh, lúc ấy anh âm thầm nghỉ việc thì Kỷ Cẩm chẳng thấy sao.
Nhưng nhìn thái độ của cậu, có lẽ con đường này không thể đi được rồi…
Một lát sau, Túc An cảm thấy Kỷ Cẩm đã bớt giận mới mở lời một cách cẩn thận: “A Cẩm, em mới nói hôm nay Tiểu Vũ đi tập đấm bốc à?”
“Đúng.” Kỷ Cẩm hỏi lại.
“Sao vậy?”
“Có vẻ cậu ấy thích võ thuật thật, chị thấy lúc nào cậu ấy cũng tận dụng mọi thời gian em làm việc để tập luyện…” Túc An cố tình giả ngu để thăm dò.
“Cậu ấy vẫn còn trẻ mà, có khi nào muốn quay lại làm vận động viên không?”
“Hả? Quay lại làm vận động viên? Đánh nhau vỡ đầu chảy máu với người khác để lấy vài nghìn tiền thưởng ấy hả?” Kỷ Cẩm lườm nguýt cô.
“Bị điên hay sao?!”
Mí mắt Túc An giật liên hồi.
“Anh ấy thích võ thì đến mấy câu lạc bộ tìm người đánh cùng thôi, không phải bây giờ phòng tập ở khắp nơi à? Sao nhất định phải làm vận động viên?” Kỷ Cẩm nhét nhạc phổ đã sửa lại vào cặp, nói vẻ chê bai.
“Chị đừng có mà nghĩ lung tung!”
Chị cũng mong là mình suy nghĩ lung tung lắm… Túc An bật cười.
Nhưng thấy thái độ của Kỷ Cẩm như vậy thì cô không dám nói tiếp nữa.
Trừ việc sợ Kỷ Cẩm biết sự thật sẽ giận điên lên, cô còn lo cậu sẽ cãi nhau to với Thẩm Kình Vũ.
Với tính cách của cậu, khi biết được hai tháng sau anh sẽ đi thì chắc hẳn sẽ không chấp nhận, hoặc anh ở lại lâu hơn, nếu không thì phải cuốn gói ngay lập tức.
Mà đây không phải điều Túc An muốn thấy.
Không chỉ Kỷ Cẩm không muốn Thẩm Kình Vũ đi, Túc An càng không muốn chuyện này xảy ra, thậm chí là anh ở lại ngày nào hay ngày ấy.
Ngày ấy Tiêu Dịch Kiệt xun xoe nịnh bợ Kỷ Cẩm như thế mà cách hai, ba ngày vẫn bị cậu mắng một trận.
Hắn không những không có khả năng cản lại cơn giận của Kỷ Cẩm mà bây giờ còn trở thành thùng thuốc nổ to nhất trong lòng cậu.
Nhưng Thẩm Kình Vũ mới nhậm chức gần một tháng mà đã có thể hòa hợp với cậu, còn hoàn thành xuất sắc công việc Túc An giao!
Nếu Thẩm Kình Vũ rời khỏi, cô biết đi đâu để tìm một vệ sĩ tính tình tốt, nhân phẩm tốt còn vừa mắt Kỷ Cẩm như vậy bây giờ? Túc An chỉ nghĩ thôi đã sầu đến rụng tóc.
Hay là bây giờ đi làm công tác tư tưởng cho Thẩm Kình Vũ để thuyết phục cậu ta ở lại…
Suy nghĩ của Túc An và Kỷ Cẩm giống nhau, võ thuật xem như sở thích là được rồi, nhưng coi nó làm sự nghiệp á? Cùng lắm thì… tăng tiền lương cho Thẩm Kình Vũ là được mà!
Túc An tự quyết định như vậy rồi gác lại chủ đề này, trò chuyện tiếp với Kỷ Cẩm.
***
Sau khi nhân viên quét dọn hoàn thành công việc rồi cùng Túc An ra về, Kỷ Cẩm nhận được thông báo Wechat rằng cậu đã được kéo vào nhóm “Khách mời Bí mật nhỏ về tình yêu”.
Trong nhóm có tổng cộng mười mấy người, gồm cậu và sáu khách mời nổi tiếng khác, quản lý của các ngôi sao này và tổ đạo diễn của chương trình.
Sau khi Kỷ Cẩm gia nhập, mọi người trong nhóm dồn dập gửi tin nhắn chào mừng.
Đạo diễn