Xe đi đến nửa đường, chuông điện thoại di động của Thẩm Kình Vũ đột nhiên reo lên.
Anh mở máy, Kỷ Cẩm cũng ghé đầu lại xem, trên màn hình hiện tên người gọi – Túc An.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.
Chuông reo đến lần thứ ba, Kỷ Cẩm vươn tay ấn vào nút màu đỏ trên màn hình.
Thế giới lại chìm vào yên tĩnh.
Thẩm Kình Vũ khẽ mỉm cười.
“Chị An, A Cẩm đang không khỏe lắm, chúng tôi về nghỉ trước.
Không có gì nghiêm trọng đâu, không cần lo lắng, nhờ chị nói lại với cha mẹ A Cẩm một tiếng nhé, làm phiền chị rồi.”
Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ gửi tin nhắn, nhìn anh tắt điện thoại rồi đút nó vào túi.
Khóe miệng cậu giương lên rất khẽ, suốt chặng đường không hề hạ xuống.
***
Về đến nơi, trong nhà không chỉ có một phòng tắm nên cả hai cùng thay Âu phục ra rồi đi tắm.
Khi Thẩm Kình Vũ xong xuôi ra ngoài, Kỷ Cẩm đã mặc đồ ở nhà, ngồi trên sô pha trong phòng khách lướt iPad.
Thẩm Kình Vũ ngồi xuống cạnh cậu.
Anh tiêu hóa thức ăn nhanh quá, khi nãy ở hội trường chỉ uống hai ly rượu vang mà không ăn gì vào bụng nên bây giờ đã thấy hơi đói.
“Tối nay cậu muốn ăn gì?” Thẩm Kình Vũ hỏi.
Kỷ Cẩm ngạc nhiên, hôm nay bọn họ vốn định ăn tiệc nên không có kế hoạch ăn tối…
Cậu đảo mắt, đột nhiên xoay người nằm xuống sô pha, dùng tay chống cằm nhìn Thẩm Kình Vũ: “À, nếu không tối nay anh nấu đi? Tôi chưa được hưởng tài nấu nướng của anh đâu.” Dịp duy nhất là bữa cháo nấm hương thịt gà lần trước.
“Cậu chắc chưa?” Thẩm Kình Vũ cho cậu cơ hội để nghĩ lại.
“Vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý đấy, tôi nấu không ngon.”
Kỷ Cẩm chẳng để tâm: “Không sao, làm cái gì cũng được, tôi đang không muốn ra ngoài.”
Thẩm Kình Vũ dợm đứng dậy: “Cậu muốn ăn gì? Để tôi ra ngoài mua nguyên liệu.”
Kỷ Cẩm nghe được ba chữ “mua nguyên liệu” thì hứng thú đột nhiên tăng vọt.
Cậu nhảy từ sô pha xuống: “Tôi đi cùng anh.
Đi, thay quần áo đi!” Chưa dứt lời đã chạy vào phòng thay đồ.
Thẩm Kình Vũ nhìn theo bóng lưng cậu, bật cười.
Hai giây trước ai mới nói không muốn ra ngoài? Lật mặt nhanh quá đấy…
Hai người nhanh chóng thay đồ một cách đơn giản, Kỷ Cẩm đeo khẩu trang và đội mũ rồi vào thang máy.
Trong chung cư cao cấp không có chợ mà Thẩm Kình Vũ quen thuộc, chỉ có một siêu thị bán những hộp đồ ăn đóng gói chỉn chu nằm cách nhà Kỷ Cẩm một con đường.
Vì vẫn còn sớm nên trong siêu thị không có nhiều người, duy có vài khách hàng lẻ tẻ đang nhàn nhã chọn đồ trước kệ hàng.
Hai người lấy xe đẩy từ ngoài cửa, vì không có mục tiêu rõ ràng nên quyết định vào trong đi dạo một vòng.
Qua cửa, dãy tủ mát bày rau quả nằm ở vị trí nổi bật nhất, Thẩm Kình Vũ đẩy xe qua mà không hề đếm xỉa đến kệ hàng đầu tiên.
Anh đang định nhìn xem kệ hàng thứ hai có gì thì khựng người lại.
Anh đảo mắt với vẻ không thể tin nổi, muốn nhìn lại giá được niêm yết bên trên.
Một hộp bắp cải có giá – anh không hề nhìn lầm – thật sự là 40 đồng.
Anh nhướn mày kinh ngạc: Gì đây, chắc là gõ thừa một số không nhỉ?
Kỷ Cẩm thấy anh dừng mắt lại chỗ bắp cải thì tiện tay cầm một hộp ném vào xe đẩy.
Thẩm Kình Vũ: “…”
Anh há miệng ra rồi khép lại, đánh giá toàn bộ kệ hàng – siêu thị này dùng đồng Nhân dân tệ à? Dù là Baht Thái thì cũng đắt quá đấy!
Kỷ Cẩm không hề hay biết, vẫn đang ném một hộp cà chua bi và một hộp bông cải vào trong xe: “Anh cần gì nữa à?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu – anh cần đổi siêu thị thôi.
Kỷ Cẩm tiếp tục đẩy xe về phía trước.
Đến kệ thịt bò, Thẩm Kình Vũ bước lên để xem giá niêm yết, đôi mày vừa giãn ra lại cau hết cả vào – một miếng thịt bò giá 800 đồng.
Này không phải thừa số không nữa mà là thiếu dấu thập phân đấy!
Kỷ Cẩm chọn hai miếng Wagyu M9 nhập khẩu từ Úc, chẳng thèm nhìn giá mà ném thẳng vào xe đẩy.
Cậu tiếp tục qua kệ hải sản, lấy một túi tôm sú và một túi cá ngừ California bằm.
Nếu không vì Thẩm Kình Vũ nhắc đi nhắc lại rằng mình sẽ không nấu, cậu còn định mua thử cua hoàng đế nữa.
Chọn xong món chính, Thẩm Kình Vũ qua lấy hành, gừng, tỏi và các gia vị khác.
Dù giá cả trong siêu thị kinh khủng nhưng cái gì cần có thì đều có, hai người chọn đủ rồi rồi ra thanh toán.
Thu ngân quét mã tất cả mặt hàng rồi cười thân thiện: “Thưa anh, đồ của anh tổng cộng là 1820 đồng ạ.”
Kỷ Cẩm quẹt thẻ tính tiền, đến tận hai người khi xách túi ra đến cửa siêu thị mới nghi ngờ: “Siêu thị này có hơi đắt không nhỉ?”
Thẩm Kình Vũ: “…” Hóa ra cậu cũng có khái niệm đắt rẻ à…
Về đến nhà, anh lập tức xắn tay vào phòng bếp.
Những nguyên liệu cao cấp này đều là những thứ anh chưa từng nấu, để tránh làm hỏng, anh còn dành thời gian lên mạng tìm thực đơn liên quan.
Tối nay Kỷ Cẩm không có công việc gì nên đứng ngắm Thẩm Kình Vũ nấu ăn.
Anh nấu rất có kế hoạch, đầu tiên vo gạo đa hạt* rồi vớt ra, dùng nước vo gạo để ngâm rau.
Cắm xong cơm, anh chuyển sang xử lý tôm sú.
Kỷ Cẩm mua con tôm to bằng nửa bàn tay anh, anh dùng dao khía dọc sống lưng để bỏ hết chỉ đen rồi đặt qua một bên.
(*) Gạo đa hạt (杂粮米, multigrain rice) là hỗn hợp nhiều loại gạo và ngũ gốc: gạo lứt, gạo tẻ, gạo nếp đen, đậu xanh bóc vỏ, hạt bo bo,…
Kỷ Cẩm ở bên cạnh hỏi chuyện: “Anh nấu cơm từ mấy tuổi đấy?”
Thẩm Kình Vũ vừa cắt tôm vừa trả lời: “Chắc từ tiểu học? Tôi không nhớ rõ lắm.”
“Tiểu học á?” Kỷ Cẩm ngạc nhiên.
“Bố mẹ anh đâu? Bọn họ mặc kệ anh à?”
Bàn tay cầm dao của Thẩm Kình Vũ khựng lại một thoáng.
Anh nhận ra dù Túc An đã điều tra hết gốc gác của mình nhưng chưa hề nói lại cho Kỷ Cẩm.
Cũng phải, Túc An điều tra là chuyện của cô, anh chỉ làm vệ sĩ có vài tháng mà thôi, những thứ không quan trọng chẳng đáng để Kỷ Cẩm phải lưu tâm.
“Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ.” Thẩm Kình Vũ rũ mắt, vừa bóc tỏi vừa nói khẽ.
“Bố thì mặc kệ nên tôi chỉ có thể tự làm thôi.”
Kỷ Cẩm không nói nên lời.
Cậu cũng đoán được gia cảnh Thẩm Kình Vũ không tốt lắm, thể thao là một con đường rất gian khổ nên những gia đình có điều kiện ít khi cho con mình đi theo hướng này.
Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, nghe thấy anh nói bình tĩnh như vậy, tim của cậu vẫn như thắt chặt lại.
Cậu không muốn tiếp tục câu chuyện nặng nề này nữa nên đổi chủ đề: “Vậy sao anh lại học võ? Bố tống đi học à?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Hàng xóm của tôi là huấn luyện viên tán thủ.
Hồi nhỏ tôi phá phách lắm, không có cha mẹ quản nên thường xuyên đánh nhau bên ngoài.
Hàng xóm tôi thấy vậy mới xách tôi đến câu lạc bộ của ông ấy để dạy tôi tán thủ, tôi bắt đầu tiếp xúc như thế.”
Kỷ Cẩm ngạc nhiên, Thẩm Kình Vũ từng có thời kỳ nổi loạn như vậy à?? Còn đánh nhau bên ngoài nữa??
Kỷ Cẩm hỏi: “Hàng xóm của anh… Thấy anh đánh nhau thì phát hiện anh có tiềm năng nên nhận anh về ấy hả?”
Thẩm Kình Vũ phụt cười, anh đã tưởng tượng được hồi nhỏ Kỷ Cẩm xem nhiều tiểu thuyết với phim võ hiệp như thế nào.
“Ông ấy thấy tôi đáng ăn đòn quá nhưng không đánh tôi được nên mới vác tôi đến đấy, để những học viên khác đánh tôi.” Thẩm Kình Vũ bóc tỏi xong rồi băm nhỏ, lưỡi dao rơi xuống thớt gỗ phát ra âm thanh nhịp nhàng.
“Chẳng qua học được nửa năm thì tôi đánh lại được tất cả bọn họ.
Trong câu lạc bộ của ông ấy toàn trẻ con, tôi không tìm được đối thủ, thêm nữa là đã thích võ thuật rồi, muốn học thêm nhiều kỹ thuật nữa cũng như muốn đấu với người tài giỏi hơn nên mới vào trường thể thao.”
“Ồ…” Kỷ Cẩm hiểu ra.
“Tôi nhớ hồi trước anh từng kể trước khi học võ anh không như bây giờ, luyện võ giúp anh tu thân dưỡng tính… Ra là có chuyện như vậy.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Đúng rồi.
Tập càng lâu sẽ càng rõ mình mạnh như thế nào, ắt không sử dụng sức mạnh của mình làm chuyện linh tinh nữa… Cậu ăn cay được không?”
“Được.” Kỷ Cẩm nói.
“Anh không chỉ học võ mà còn học triết nữa đúng không? Rút ra được toàn là đạo lý lớn.”
Thẩm Kình Vũ cười.
Anh băm tỏi xong rồi cắt nhỏ ớt cựa gà cho vừa ăn.
Câu chuyện tạm thời bị gián đoạn, Kỷ Cẩm dựa lưng vào tủ bát chăm chú ngắm bóng lưng bận rộn của Thẩm Kình Vũ, thậm chí còn không nỡ chớp mắt.
Cậu quá thích bầu không khí hiện tại.
Thẩm Kình Vũ để miến vào một đĩa trống, sau đó xếp từng con tôm sú được cắt nhỏ lên.
Anh rải tỏi băm, hành và ớt cựa gà lên lưng tôm, rưới một chút mắm rồi để cả đĩa vào nồi hấp.
Xử lý xong tôm, anh rửa lại chỗ rau vừa ngâm trong nước vo gạo rồi đặt lên thớt để thái nhỏ.
Hầu hết đồ Kỷ Cẩm mua là salad, có thể ăn sống sau khi rửa sạch nên anh chỉ cần trộn thêm chút dầu giấm là hoàn thành một món.
Sức ăn của hai người có hạn, hẳn hôm nay không thể ăn được bò bít tết.
Thẩm Kình Vũ lần lượt cất nguyên liệu nấu ăn đã mua vào tủ lạnh, thấy túi cá ngừ thì cầm lên hỏi: “Trên này viết có thể trộn cơm ăn sống luôn, nhà cậu có rong biển không?”
Kỷ Cẩm suy nghĩ một lúc, thật sự có thể lục ra một bịch rong biển từ trong hộc tủ.
Cơm cũng đã chín, Thẩm Kình Vũ xới cơm ra, rải cá ngừ bằm lên trên rồi rưới thêm chút giấm, sau khi kiểm tra rong biển chưa quá hạn thì bỏ cùng vào, dùng đũa trộn đều là xong bữa ăn.
Thật ra bữa cơm này rất đơn giản, anh làm chỉ mất hơn nửa tiếng.
Hai người cùng bưng đồ ăn ra bàn rồi ngồi xuống đối diện nhau.
Kỷ Cẩm thử mỗi món một miếng.
Thịt tôm mềm dai* thơm ngon, bông cải xanh được xào chín vừa, salad thanh mát ngon miệng.
Ngon nhất là cơm trộn cá, gạo đa hạt, cá ngừ và rong biển trộn với nhau tạo độ phong phú cho món ăn.
Bản thân hải sản có vị ngọt, giấm hơi chua, vị mặn của rong biển kết hợp cùng nhau ngon vô cùng!
(*) gốc là Q 弹, chỉ đồ ăn có độ dai nhất định hoặc làn da mềm mại, đàn hồi (tạm dịch từ Baidu)
“Ai bảo anh nấu không ngon đấy?” Kỷ Cẩm hỏi một cách bất bình.
Rõ là ăn ngon lắm mà!
Thẩm Kình Vũ tự ăn một