Sáng hôm sau, Túc An và lái xe cùng đến đón Kỷ Cẩm.
Hôm nay cậu phải đi Quảng Châu để tham gia một sự kiện thương mại, buổi sáng bay, chiều tham dự sự kiện đó rồi tối bạy trở lại Thượng Hải.
Xe đỗ dưới khu nhà chờ một lúc, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ lần lượt bước ra.
Khuôn mặt Kỷ Cẩm đen như than, bước lên xe đầu tiên rồi ngồi thẳng xuống ghế sau, thuận tay ném túi của mình sang chỗ bên cạnh.
Trước đây hàng ghế sau vốn là chỗ dành riêng cho cậu vì cậu không thích có người ngồi cạnh mình, nhưng có một hôm cậu kéo Thẩm Kình Vũ xuống cùng mình rồi từ đó trở đi, anh vẫn luôn ngồi bên cậu.
Túc An là người thứ hai bước lên xe, thấy sắc mặt của Kỷ Cẩm và chiếc túi đang chiếm chỗ thì lập tức đoán ra hôm qua bọn họ không nói chuyện được với nhau rồi, sợ là còn ầm ĩ một trận nữa.
Cô không tiện nói chen vào, bèn ngồi xuống hàng ghế phía trước.
Thẩm Kình Vũ là người cuối cùng ngồi lên xe, thấy chiếc túi ở chỗ ngồi thì ngẩn người.
Anh chần chừ một thoáng rồi bình tĩnh bước về phía trước, ôm lấy túi xách của cậu rồi ngồi xuống bên người Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm: “…”
Kỷ Cẩm: “……”
Túc An trộm liếc về phía sau, trong lòng thầm cho Thẩm Kình Vũ một ngón tay cái.
Kỷ Cẩm sầm mặt, nghiến răng hỏi: “Anh nghĩ xong những gì tôi nói hôm qua rồi à?”
Thẩm Kình Vũ cười hiền lành: “Tôi vẫn luôn nghĩ kĩ mà A Cẩm.”
Lời của anh nghĩa là không hề có ý định thay đổi.
Kỷ Cẩm giật lấy chiếc túi trong tay anh, cả giận: “Anh ngồi ra đằng trước đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh!”
Thẩm Kình Vũ “ơ” một tiếng: “Nhưng nếu tôi ngồi đằng trước thì chẳng phải cậu càng thấy tôi à?”
Kỷ Cẩm: “…”
Cậu giận đến ứa gan, nhưng Thẩm Kình Vũ nói không hề sai.
Nếu anh ngồi trước mặt thì cậu nhìn đi đâu cũng không thoát được.
Ba giây sau, Kỷ Cẩm quay phắt đầu về phía cửa sổ xe, tiếp tục phụng phịu.
Túc An mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sợ lửa giận lan đến người mình nên ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng lại.
Chiếc xe chạy bon bon về phía sân bay.
Mấy phút sau, Kỷ Cẩm cảm thấy chiếc điện thoại di động trong túi rung lên.
Cậu lấy máy ra nhìn thì thấy tin nhắn Thẩm Kình Vũ gửi đến, cậu lập tức quay đầu lại trừng anh.
Anh ngồi rất nghiêm chỉnh, cứ như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Kỷ Cẩm vẫn đang giận dỗi, vốn định cất điện thoại đi nhưng rốt cuộc không thể chống lại sự tò mò, cầm điện thoại do dự một lúc rồi vẫn mở ra.
Thẩm Kình Vũ gửi cho cậu một biểu cảm, là một con mèo nhỏ đáng yêu lén lút thò đầu ra khỏi tường, dưới bức ảnh là bốn chữ to đùng – bí mật quan sát.
Đầu Kỷ Cẩm đầy vạch đen: Anh bị bệnh à!
Cậu khóa màn hình điện thoại lại, tiếp tục ngó ra ngoài cửa sổ.
Chỉ một lúc sau máy cậu lại rung lên, vẫn là tin nhắn của Thẩm Kình Vũ.
Lần này là một con mèo con xinh đẹp co vào trong góc tường, chữ xung quanh: nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.
Kỷ Cẩm: “…”
Đường đường là người đàn ông cơ bắp cứng rắn, anh nhìn lại lương tâm của mình xem, anh nhỏ yếu đáng thương cái rắm ấy!!!
Cậu vứt máy sang bên cạnh, vẫn không để ý đến đối phương.
Không lâu sau, tin nhắn thứ ba gửi đến.
Kỷ Cẩm nghe thấy chiếc điện thoại phát ra tiếng rung thì lại bất giác nhìn sang.
Lái xe nửa tiếng là đến sân bay.
Túc An ngồi phía trước xuống xe đầu tiên, Kỷ Cẩm đeo túi lên rồi theo sát cô, vừa nhảy xuống xe đã nhấc chân đi mất, Túc An không thể để cậu đi một mình được nên vội đuổi theo.
Thẩm Kình Vũ còn phải lấy hành lý trong xe ra, đành đi cuối cùng.
Vào sân bay, Thẩm Kình Vũ xếp hàng để ký gửi hành lý, anh vừa đi thì Kỷ Cẩm lập tức lấy điện thoại ra để xem tin nhắn thứ ba anh gửi trong xe.
Vẫn là một con mèo con, lần này nó dùng chiếc đầu tròn vo của mình dụi vào chân nhân loại, kèm theo dòng chữ: Cố gắng nũng nịu.
Kỷ Cẩm: “…”
Hồi trước Thẩm Kình Vũ không dùng biểu cảm, chẳng cần đoán cũng biết anh mới tìm những thứ này.
Kỷ Cẩm nghĩ đến việc anh tìm ảnh mèo ở khắp nơi thì hơi buồn cười, đồng thời sống mũi lại cay cay, suýt thì rơi nước mắt.
Túc An ngồi xuống cạnh cậu trong phòng chờ, cẩn thận hỏi: “A Cẩm, em và Tiểu Vũ cãi nhau à?”
Cô không nhắc thì thôi, vừa nói là mắt Kỷ Cẩm dấy lên lửa giận hừng hực, to tiếng: “Chị có ý gì? Sao chị biết anh ta muốn đi từ sớm mà không nói cho em?”
Túc An sợ hết hồn.
Trong phòng còn những hành khách khác đang chờ lên máy bay, cô vội ra dấu bảo Kỷ Cẩm nói nhỏ thôi.
“Suỵt… Là lỗi của chị, lỗi của chị, do chị suy nghĩ không chu toàn.” Túc An nhỏ giọng dỗ dành.
“Không phải vì chị không muốn em bận lòng à? Lúc ấy chị có ngờ Tiểu Vũ lại hợp với em như thế đâu…”
Cảm xúc của Kỷ Cẩm không có chỗ phát tiết, cậu ném túi thật mạnh về phía chiếc ghế trống: “Nếu chị biết anh ta chỉ làm ba tháng thì ngay từ đầu chị đừng có thuê làm gì!” Nếu bây giờ Thẩm Kình Vũ muốn đi, cậu thà rằng chưa từng gặp anh.
Túc An hơi lơ mơ, nhất thời không biết Kỷ Cẩm giận như vậy vì không nỡ để Thẩm Kình Vũ đi hay trách mình làm việc tắc trách, chỉ có thể ôn tồn trấn an cậu.
Kỷ Cẩm dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Cả đêm qua cậu không ngủ được, cảm xúc thay đổi xoành xoạch giữa cơn trầm cảm và hưng cảm, lúc thì cậu cảm thấy cả thế giới này đều trở nên tăm tối, cô độc đến mức muốn đào một cái hố để tự chôn bản thân xuống; lúc lại muốn chạy ra ngoài, đánh thức toàn bộ người trong khu nhà này dậy để uống rượu, hát hò xuyên đêm với mình.
Trước kia không phải cậu chưa từng trải qua cảm giác này, lần đầu cậu tìm đến bác sĩ cũng vì thấy mình đang từ thiên đường rồi rơi xuống địa ngục, một giây trước còn vui vẻ muốn bay lượn, một giây sau đã muốn nhảy lầu, cảm xúc dao động như tàu lượn siêu tốc làm cậu tan vỡ.
Nhưng sau khi dùng thuốc thì tình hình đã có chuyển biến tốt, lâu rồi cậu không có cảm giác như hôm qua.
Còn bây giờ cậu không biết mình đang ở trong trạng thái gì nữa, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, cực kỳ uể oải.
Nếu ai có thể cho cậu một cái ôm lúc này thì tốt biết mấy…
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cậu bỗng cảm thấy tay mình được ai đó nắm chặt.
Cậu ngạc nhiên mở mắt, chỉ thấy Thẩm Kình Vũ đã xong xuôi thủ tục, ngồi yên vị cạnh cậu.
Anh chẳng nói gì, chỉ yên lặng đặt tay cậu trong lòng bàn tay mình mà vuốt ve.
Tay anh có những vết chai sần sùi, cọ vào cậu không nặng không nhẹ.
Sự tiếp xúc cơ thể này như đang truyền năng lượng của người này cho người kia, giúp Kỷ Cẩm chống đỡ được