Lý Vinh Quang đón Thẩm Kình Vũ rồi đưa anh đến tham gia hoạt động chuẩn bị của vận động viên.
***
Sáu giờ, chạng vạng tối, cửa nhà thi đấu mở rộng để các khán giả lần lượt vào trong.
Giải đấu chính thức bắt đầu lúc bảy giờ, nhưng trước đó có hoạt động khai báo cân nặng của tuyển thủ nên các khán giả thích xem trò vui đã đến từ sớm.
Khoảng sáu rưỡi, một nửa chỗ ngồi bên trong nhà thi đấu đã được lấp đầy.
Nhìn thoáng qua vẫn có không ít chỗ trống, nhưng khán đài phía nam đã đông nghẹt – ấy là chỗ của người quen, tất cả bạn bè thân thích đến ủng hộ các tuyển thủ dự thi hôm nay đều ngồi ở đây.
Các khán giả đang trò chuyện với bạn bè, bỗng trong sân vận động sáng đèn, sau đó một loạt tay đấm được nhân viên công tác dẫn đường đi vào nhà thi đấu.
“Ồ!!!” Các khán giả xôn xao, bầu không khí cũng nóng dần lên.
Thẩm Kình Vũ bước vào nhà thi đấu, đưa mắt nhìn về phía khán đài.
Ánh mắt anh dừng lại ở khu vực phía nam một thoáng, khẽ nhíu mày lại rồi thu mắt.
“Ài, bạn cậu chưa đến à?” Lý Vinh Quang cũng thấy hai ghế trống ở khu người thân, ông nhớ đây là vị trí ông lấy giúp Thẩm Kình Vũ.
“Cậu có cần tôi báo cho ban tổ chức là bọn họ đến muộn không?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Hôm nay bạn tôi không khỏe, không đến đâu.”
“A?” Lý Vinh Quang thấy hơi hụt hẫng.
Khó có dịp Thẩm Kình Vũ mời bạn bè đến xem mình đấu mà cuối cùng đối phương lại không đến sao?
Trong các hoạt động làm nóng giải đấu, không thể không nhắc đến một khâu – báo cân nặng.
Các tuyển thủ sẽ lần lượt đứng lên cân trên sân khấu để công khai cân nặng của mình, xác nhận việc ban tổ chức phân hạng thi đấu là công bằng.
Sau khi báo cân, hai tuyển thủ sắp so tài sẽ đứng trên võ đài khiêu khích nhau để thay đổi bầu không khí của trận đấu.
Thẩm Kình Vũ bước đến dưới sân khấu, đối thủ hôm nay của anh đã chờ sẵn – ấy là một thanh niên hai mươi tuổi tên Lâu Hoa.
Hai người đứng nhìn nhau, không ai nói gì.
Không lâu sau, MC gọi tên Lâu Hoa để mời cậu lên sân khấu.
Cậu bước lên, cởi áo ra đứng lên cân, MC cao giọng tuyên bố: “Lâu Hoa, 76.9kg!”
“Hú hú hú! Lâu Hoa! Lâu Hoa! Lâu Hoa!” Bạn bè của cậu thấy cậu lên đài, bắt đầu phất cờ hò reo bên dưới.
Lâu Hoa báo xong, Thẩm Kình Vũ cũng bước lên.
Anh đưa áo T-shirt cho nhân viên công tác rồi đứng lên cái cân.
“Thẩm Kình Vũ, 77.1kg!”
Dưới khán đài vô cùng yên tĩnh.
Trận đấu chưa bắt đầu, đây chỉ là một hoạt động để làm nóng mà thôi, trừ bạn bè ra không ai có hứng reo hò cả.
Thẩm Kình Vũ và Lâu Hoa đứng đối mặt với nhau trên sân, khiêu khích đối phương.
Trọng tài giơ hai tay chặn giữa bọn họ để phòng trường hợp gây hấn quá mức, dẫn đến những hành động phạm quy.
Ở phương Tây, các tuyển thủ dễ kích động hơn nên đến khâu này thường sẽ tung nắm đấm vào mặt nhau hay chửi mắng, song các tuyển thủ phương Đông tương đối biết kiềm chế, hầu hết chỉ nói lời khiêu khích ngoài miệng thôi.
“Lâu Hoa! Lâu Hoa! Lâu Hoa!” Bạn bè của cậu ta tiếp tục dồn sức hét hò để tăng phần oai phong.
Trong cả nhà thi đấu trống trải, chỉ có tên của cậu ta vang vọng khắp nơi.
Bỗng có một âm thanh lạc quẻ xen vào giữa.
“Thẩm Kình Vũ! Thẩm Kình Vũ! Thẩm Kình Vũ!”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên nhìn xuống dưới sân khấu, Lý Vinh Quang đang gào sạch cuống họng của một ông để kêu tên anh.
Anh bất giác bật cười, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Trên sân khấu, Lâu Hoa tỏ ra đầy tính công kích, nói bằng giọng khinh thường: “Tôi nghe nói trước đây anh được gọi là Cá sấu? Bây giờ tôi chưa có biệt danh, nhưng chờ trận đấu kết thúc tôi sẽ có thôi, gọi là Sát-thủ-Cá-sấu!”
“Phụt…” Thẩm Kình Vũ không nhịn được cười.
Không phải anh cố tình đùa cợt, nhưng biệt danh “Sát thủ cá sấu” này đúng là hơi trẻ trâu thật.
Dù cân nặng hai bên tương đương nhau nhưng tạng người của Lâu Hoa lớn hơn Thẩm Kình Vũ không ít.
Điều này nghĩa là chiều cao của cậu ta thấp hơn anh, hơn nữa chênh lệch cũng không nhỏ – Thẩm Kình Vũ cao 184cm, cậu ta chỉ có 177cm.
Khoảng cách về chiều cao này giúp anh chỉ đứng tại chỗ, không có bất kì tư thế nào cũng tự khiến đối thủ cảm thấy ngột ngạt.
Thẩm Kình Vũ chỉ cười với cậu ta: “Cố lên.”.
Ngôn Tình Hay
Nói lời khiêu khích không phải phong cách của anh, câu “cố lên” hời hợt ấy được nói với vẻ mặt vô cùng khinh thường đã đủ hữu dụng hơn mấy lời vớ vẩn.
Lâu Hoa đã căng thẳng từ trước khi lên sân khấu, bị anh cười một tiếng như vậy thì bả vai càng căng chặt hơn.
Số người vào nhà thi đấu ngày càng nhiều, bên trong dần náo nhiệt hơn.
Các tuyển thủ đã khai báo cân nặng xong xuôi, ban tổ chức để mọi người nghỉ ngơi trước khi bước vào trận tranh tài.
Thẩm Kình Vũ và Lâu Hoa sẽ ra sân vào trận thứ hai.
Vào phòng nghỉ, Thẩm Kình Vũ tranh thủ làm nóng người, Lý Vinh Quang ở bên cạnh hướng dẫn anh như hồi trước: “Cậu Lâu Hoa kia khá rành mấy chiêu vật, cậu cao hơn cậu ta, sau khi ra sân nên chủ động ra quyền.
Chú ý khoảng cách, đừng để cậu ta áp sát.”
Chiều cao có ưu thế trong các đòn đứng thẳng, tay chân dài nghĩa là phạm vi công kích và độ linh hoạt sẽ cao hơn đối phương, cũng dễ nắm quyền chủ động hơn.
Thẩm Kình Vũ “ừ” một tiếng.
Lý Vinh Quang nói tiếp: “Còn nhớ yêu cầu của câu lạc bộ không? Cậu nhớ kiểm soát khoảng cách, tìm cơ hội, Cá sấu quẫy đuôi, KO đối thủ!”
Thẩm Kình Vũ nhíu mày rất khẽ, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở về.
Lý Vinh Quang dặn đi dặn lại chiến thuật một lúc nữa, anh tiếp tục khởi động.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hò reo và huýt sáo.
Dù phòng nghỉ có tường cách âm mấy phân cũng nghe được sự huyên náo bên ngoài.
Đã đến bảy giờ, giải đấu chính thức bắt đầu, nhóm tuyển thủ đầu tiên lên sân khấu!
“Cố lên! Cố lên! Cố lên!” Không biết bạn bè của ai đang cổ vũ.
“Cậu có nghe tôi nói không?” Lý Vinh Quang đưa tay lắc trước mặt cậu.
“Nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghe.” Thẩm Kình Vũ thu mắt, đổi chân tiếp tục giãn gân.
Mười phút sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng reo hò – cặp đấu đầu tiên