Rơi xuống từ độ cao mười mấy mét chỉ mất chừng hai giây, nhưng hai giây này như bị kéo dài đến vô tận thành những cảnh quay chậm trong phim.
Kỷ Cẩm trơ mắt nhìn Thẩm Kình Vũ gạt hết thanh sắt trên không trung, trơ mắt nhìn anh xoay người, rồi lại trơ mắt nhìn hai người rơi xuống bụi bạch dương*, cùng lăn ra ngoài.
(*) raw của đoạn này là 又眼睁睁看着两人落在瓜子杨上, mình không chắc về cụm 瓜子杨 nên edit hơi thoát nghĩa
Đến tận khi thấy hai người lăn bảy, tám vòng trên mặt đất rồi bất động, Kỷ Cẩm mới thấy trái tim vọt lên cổ họng từ từ về lại lồng ngực, máu cũng dần lên đầu.
Cậu ngồi sụp xuống ban công, chửi thề một câu rồi tất tả xông ra ngoài.
Một phút sau, Kỷ Cẩm chạy đến bồn hoa dưới tầng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cậu thấy một bóng người nằm dưới đất, một bóng người khác ngồi xổm bên cạnh, kiểm tra người đang nằm.
“Cô còn cử động được không?”
Thẩm Kình Vũ không dám tự tiện đụng vào cô gái mới rơi từ cao xuống, chỉ có thể cẩn trọng hỏi như vậy.
Anh chợt nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu phát hiện là Kỷ Cẩm mới xuống, vội đứng lên: “A Cẩm!”
Kỷ Cẩm dừng bước.
Hai người nhìn nhau mấy giây dưới ánh đèn, Kỷ Cẩm đột nhiên tăng tốc, vọt tới chỗ Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ nở nụ cười, đang định nói mình không có việc gì, không ngờ người đang chạy tới lại vung tay đánh vào vai anh: “Thẩm Kình Vũ! Con mẹ nó anh điên rồi à??”
Thẩm Kình Vũ bị đánh đến sững sờ.
“Anh nhảy làm cái gì? Anh nghĩ mình là Spider-Man à? Đấy là tầng bốn, tầng bốn!! Ngã chết người đấy!!!”
Thẩm Kình Vũ nương theo ánh đèn nhìn Kỷ Cẩm chăm chú.
Trong mắt Kỷ Cẩm có tia máu vằn vện, lồng ngực phập phồng, gò má và cổ vốn trắng nõn, vì kích động quá mức mà hơi phiếm hồng– Có lẽ cậu thật sự bị dọa sợ rồi.
“Xin lỗi…” Thẩm Kình Vũ giơ tay lên.
Kỷ Cẩm lui về sau theo bản năng, nhìn anh đầy phòng bị.
Tay Thẩm Kình Vũ khựng lại giữa không trung, song vẫn nhẹ nhàng đặt lên vai Kỷ Cẩm: “Đừng lo, không sao rồi.”
Giọng anh dịu dàng vô cùng, có khả năng khiến người khác yên lòng.
Kỷ Cẩm cảm nhận được nhiệt độ trên vai, hơi thở hổn hển dần chậm lại.
Bỗng có tiếng màn trập rất nhỏ từ bên trên, Kỷ Cẩm quay đầu, thấy một cô gái đứng cách đó không xa, là một fan cuồng khác.
Giờ khắc này, vậy mà cô lại giơ điện thoại, chụp ảnh hai người và đồng bạn nằm dưới đất.
Kỷ Cẩm thấy lúc này cô ta còn có tâm tình chụp ảnh thì ngẩn cả người, cơn giận mới nguôi lại bùng nổ một lần nữa, hằm hằm đi về phía cô gái kia.
Cô thấy Kỷ Cẩm hùng hổ bước đến thì sợ hết hồn, lập tức để máy xuống, toan giải thích: “Tôi…”
Không chờ cô mở miệng, Kỷ Cẩm đã chộp lấy điện thoại của cô, quăng mạnh xuống đất!
“Chụp? Còn chụp?! Tôi ăn uống, đi lại, ngủ nghỉ mấy người cũng muốn chụp! Rốt cuộc là chụp cái gì? Muốn thấy tôi từ lúc sinh ra đến khi xuống lỗ à? Hay là muốn quay phim tài liệu cho tôi luôn?!”
Cô gái không dám nhặt điện thoại, chỉ có thể cúi đầu nghe mắng.
“Bạn cô rơi từ trên cao xuống cô không thấy chắc? Cô còn muốn chụp? Để đăng lên trên mạng xem được bao nhiêu người chú ý à? Không chụp đủ chín bức thì bạn cô rơi xuống vô nghĩa rồi đúng không? Đã đủ chưa? Có phải bọn tôi nên lên tầng rồi nhảy xuống cho cô chụp lại không?!”
Biểu cảm cô gái như vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Đúng là cô định đăng lên mạng.
Song Kỷ Cẩm không hề đùa giỡn với cô, nhận thua trước sự điên cuồng của đối phương: “Chị, chị, tôi gọi là cô được không? Có vấn đề về thần kinh thì đến viện đi! Rốt cuộc mấy người chạy ra từ bệnh viện tâm thần nào thế? Tôi van mấy người về lại mau đi!”
Cậu càng nói càng to, vì đang kích động nên khoa chân múa tay theo.
Thẩm Kình Vũ nhớ đến chuyện cậu từng đánh trợ lý cũ, vội chạy lên tách cậu ra khỏi cô gái kia.
“A Cẩm, bình tĩnh lại một chút nào.”
“Bình tĩnh cái rắm!” Kỷ Cẩm đột nhiên đẩy tay anh ra.
Thẩm Kình Vũ giật mình theo, anh nhận ra Kỷ Cẩm hiện tại đang không ổn lắm.
Không chỉ là kích động, mà là… không ổn.
Kỷ Cẩm cảm giác cơn giận đang lan tràn khắp cơ thể mình, khiến cậu sắp nổ tung luôn rồi.
Tay cậu không khống chế được, bắt đầu run rẩy.
Đúng lúc ấy, bỗng có người kéo cậu một cái thật nhẹ, rồi cậu rơi vào một bờ ngực rắn chắc.
Kỷ Cẩm: “???”
“Không sao, không sao rồi.” Thẩm Kình Vũ khẽ khàng vỗ lưng cậu, không bắt cậu bình tĩnh lại, chỉ nói sự thật.
“Mọi chuyện đều có thể giải quyết, trời sẽ sáng lại thôi.”
Kỷ Cẩm: “…”
Cơn run rẩy của cậu nguôi dần, một lúc sau, cơ thể của cậu cũng dần thả lỏng.
Cô gái trông thấy tình cảnh trước mặt, rục rịch muốn nhặt điện thoại.
Thẩm Kình Vũ vốn đang dịu dàng, ôm ấp nhẹ nhàng liếc mắt qua, cô chỉ thấy sự áp bức mạnh mẽ, lập tức không dám manh động nữa.
Đến khi Kỷ Cẩm thoát khỏi lồng ngực Thẩm Kình Vũ thì cơn giận đã như sóng triều lui xuống.
Cậu khẽ xoa vai – lúc Thẩm Kình Vũ ôm chầm lấy cậu thì bờ vai cậu đã đập vào ngực đối phương.
“Sao người anh cứng thế?” Kỷ Cẩm rầu rĩ.
“Nãy mới đánh anh một cái thôi mà giờ tay vẫn đau.”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Kỷ Cẩm lại nhìn về phía cô gái bị ngã: “Cô ta sao rồi?”
“Chắc là bị thương nhẹ.” Thẩm Kình Vũ đáp.
“Hoặc là bị dọa rồi.”
Nghĩa là không ngã chết.
Cuối cùng lý trí của Kỷ Cẩm cũng trở lại, lấy điện thoại ra gọi điện báo cảnh sát.
Một phút sau, bảo vệ khách sạn nghe được động tĩnh nên chạy tới; cách ba phút, Túc An vừa nhận được điện thoại lập tức xuống; mười phút sau, cả xe cảnh sát và xe cứu thương cũng đuổi đến.
Cô gái rơi từ trên cao được Thẩm Kình Vũ bảo vệ nên không có gì đáng ngại, hiện tại đã ngồi dậy được rồi.
Vì để chắc chắn, cảnh sát vẫn cho cô lên xe cứu thương, đến bệnh viện kiểm tra bên ngoài.
Nghe nói Thẩm Kình Vũ cũng rơi từ trên xuống, cảnh sát bảo anh cũng lên xe, song anh từ chối.
“Tôi không bị thương.” Thẩm Kình Vũ hoạt động chân tay, biểu thị bản thân vẫn khỏe mạnh.
“Không cần đến viện.”
Không đợi cảnh sát thuyết phục, Kỷ Cẩm đã đập một cái lên lưng anh: “Bảo anh đi thì anh đi đi! Tỏ vẻ anh hùng cái gì?”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Anh ngoan ngoãn cúi đầu, vào xe cứu thương.
Cửa xe vừa đóng lại, Kỷ Cẩm lập tức quay người xoa tay phải.
Gì vậy trời? Người tên kia làm bằng sắt à? Sao đánh chỗ nào thì người đau vẫn là cậu thế?
Người cần đã được đưa đi bệnh viện, những người còn lại phải đến đồn cảnh sát lập biên bản.
Cô fan cuồng còn lại và quản lý khách sạn cùng lên xe cảnh sát.
Kỷ Cẩm không muốn ngồi vào xe cảnh sát nên lên xe Alphard với Túc An, hai chiếc xe cùng chạy về đồn trong ánh nắng nhạt của sớm mai.
***
Bảy rưỡi sáng, trong đồn đã đầy ắp người, cực kì náo nhiệt, cảnh tượng có thể gọi là binh hoang mã loạn.
Trong góc trái.
“Tôi đã nói như thế nào? Có phải tôi đã nhắc mấy người hai cô gái kia là fan cuồng, bảo mấy người trông chừng bọn họ không?!” Túc An nổi trận lôi đình với quản lý khách sạn.
“Bọn tôi đã ở trong mấy trăm cái khách sạn, chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Đến tận bây giờ! Chưa từng! Rốt cuộc công tác bảo an của khách sạn mấy người như thế nào đấy?!”
Quản lý khách sạn không ngừng dùng khăn lau mồ hôi, liên tục tạ lỗi.
Bên góc phải.
“Đừng chụp, đừng quay nữa! Xin hãy xóa hết ảnh chụp trong điện thoại đi!”
Nhân viên khách sạn muốn ngăn những người hóng hớt ngoài đồn cảnh sát chụp hình, nhưng không có ích gì, anh chỉ có thể kéo một cảnh sát đến phân xử: “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí quản bọn họ được không? Trong đồn công an có thể tự tiện chụp ảnh, quay phim như vậy à? Không để lộ tin tức vụ án sao? Không xâm phạm quyền riêng tư của công dân à?!”
Cảnh sát kia còn một vụ án phải xử lý, bó tay toàn tập trước tình cảnh huyên náo này.
Bên tường, cô fan cuồng bị một nữ cảnh sát giáo dục.
Cô ta mang vẻ mặt không quan tâm,