Sáng thứ bảy, Thẩm Kình Vũ đến câu lạc bộ như thường.
Song hôm nay anh không tiếp tục huấn luyện theo kế hoạch trước đó – anh sắp tham gia “Dũng sĩ quyết đấu”, những đối thủ về sau sẽ là các vận động viên võ thuật chuyên nghiệp.
Trình độ đối thủ càng cao, khả năng anh có thể áp đảo đối phương càng nhỏ, thắng lợi trên võ đài cần nhiều sự giúp đỡ của chiến thuật hơn.
Câu lạc bộ đã lấy được tư liệu về đối thủ của anh.
Cả buổi trưa, Thẩm Kình Vũ họp cùng đội ngũ huấn luyện viên để bàn về các đặc điểm, thói quen hành động rồi phân tích toàn diện, đồng thời đặt ra kế hoạch huấn luyện từ tuần này.
Tan họp đã là giữa trưa, Thẩm Kình Vũ về thẳng nhà.
Về đến nơi, anh lập tức vào thay quần áo.
Một lúc sau anh mới bước ra, mặc áo sơ mi và quần tây thẳng thớm khiến Kỷ Cẩm đang ngồi ngoài phòng khách sững sờ.
Dù đây không phải lần đầu Kỷ Cẩm thấy Thẩm Kình Vũ mặc đồ trang trọng, nhưng hôm nay anh mặc áo sơ mi mới mua, ôm sát thân người.
Trải qua quãng thời gian huấn luyện kinh dị, bờ vai anh dường như rộng hơn, đầu vai căng chặt, chân tay thon dài và cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo.
Kỷ Cẩm ngắm anh vài giây mới hoàn hồn, bước lên ôm lấy eo anh: “Anh mặc nhiều thế không nóng à?”
“Đúng là hơi nóng.” Thẩm Kình Vũ ôm lại đối phương.
“Nhưng anh muốn để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ em, ăn mặc trang trọng một chút vẫn hơn.”
Dạo này Kỷ Cẩm đang từ từ nối lại quan hệ với bố mẹ.
Trước đây chỉ nhắn vài tin, gọi vài cuộc điện thoại, song tuần trước Kỷ Quân Khiêm đã bày tỏ mong muốn Kỷ Cẩm về nhà ăn một bữa cơm vào cuối tuần.
Dù sao nhắn tin hay gọi điện cũng có khoảng cách, bọn họ phải thấy tận mắt tình hình của cậu mới có thể yên tâm.
Kỷ Cẩm cân nhắc một thời gian rồi đồng ý, đồng thời nói cậu muốn dẫn Thẩm Kình Vũ về cùng.
Cậu đã từng nói về quan hệ giữa mình và Thẩm Kình Vũ với cha mẹ trong điện thoại.
Kỷ Quân Khiêm tỏ ra rất hòa nhã, Ân Thanh cũng không phản đối gì.
Dù sao hai người đều hoạt động nghệ thuật nên rất thoáng trong phương diện này, hơn nữa với căn bệnh của Kỷ Cẩm, có thể sống khỏe mạnh đã là chuyện rất tốt rồi, cha mẹ cậu không có bất kì hi vọng xa vời nào khác.
“Yên tâm đi.” Kỷ Cẩm vuốt ve khuôn mặt anh.
“Bọn họ biết anh đối xử với em tốt thế nào mà, nhất định sẽ thích anh thôi.”
Câu nói này còn ngọt ngào hơn bất kỳ lời tỏ tình nào, Thẩm Kình Vũ không nhịn được trao cho cậu thật nhiều cái hôn.
Hai người thêm đồ ăn và nước cho Thẩm Đại Mao, cầm chìa khóa xe rồi đi xuống tầng.
***
Nửa tiếng sau, hai người xuất hiện ở cửa nhà họ Kỷ.
Kỷ Cẩm còn chưa kịp nhấn chuông, cửa đã mở, hiển nhiên Kỷ Quân Khiêm đã đợi sẵn.
“Tiểu Cẩm, Tiểu Vũ, hai con đến rồi.” Kỷ Quân Khiêm chào hỏi một cách ôn hòa.
Dù ông từng gặp Thẩm Kình Vũ một lần nhưng khi ấy, thân phận của anh là vệ sĩ kiêm trợ lý cho Kỷ Cẩm, hơn nữa bữa tiệc chưa kết thúc hai người đã rời đi nên ông không có cơ hội để ý đến anh.
Bây giờ xem xét thật cẩn thận, ông mới nhận ra Thẩm Kình Vũ đúng là một người tài giỏi.
Kỷ Cẩm cụp mắt, gọi rất khẽ: “Bố.”
Thẩm Kình Vũ lễ phép đưa ra túi quà trong tay: “Chào chú Kỷ ạ, cháu gửi cho cô chú một món quà nhỏ, mong chú không chê.”
“Người cùng một nhà ăn bữa cơm còn mang quà theo làm gì?” Kỷ Quân Khiêm mỉm cười.
“Vào đi, cơm đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ hai con thôi.”
Hai người thay giày bước vào cửa.
Ân Thanh đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, thấy bọn họ vào bèn chậm rãi vịn vào đệm tay để ngồi thẳng dậy, nở một nụ cười nhạt.
“Mẹ.”
“Chào cô ạ, cháu là Thẩm Kình Vũ.”
Ân Thanh gật đầu từ tốn: “Tôi biết.”
Ân Thanh đã bị bệnh nhiều năm, triệu chứng nghiêm trọng hơn cả Kỷ Cẩm, tác dụng phụ của thuốc cũng kinh khủng hơn của cậu.
Bây giờ, ngay cả việc trao đổi với người khác cũng đem lại khó khăn cho bà.
Kỷ Quân Khiêm bước đến như giải vây: “Ăn cơm trước đi.”
Đồ ăn đã dọn sẵn ra bàn.
Mọi người ngồi xuống, bắt đầu vừa dùng bữa vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Lần cuối Kỷ Cẩm gặp bố mẹ là trong bữa tiệc sinh nhật của Ân Thanh.
Kỷ Quân Khiêm hỏi về cuộc sống dạo này của cậu nhưng không hỏi quá sâu về căn bệnh, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng và hứng thú của mọi người.
Một lát sau, ông chuyển chủ đề sang Thẩm Kình Vũ.
“Tiểu Vũ.” Kỷ Quân Khiêm hỏi.
“Chú nghe Tiểu Cẩm nói bây giờ con đang làm vận động viên đúng không? Con thi đấu môn gì?”
Thẩm Kình Vũ vội đáp: “Cháu sắp tham gia “Dũng sĩ quyết đấu” ạ.”
“Có thể xem con thi đấu trên TV à?”
“Vâng.
Truyền hình Giang Tô và một số kênh khác sẽ phát sóng, cũng có thể xem được qua các nền tảng video lớn trên mạng.”
“Ồ? Bao giờ chiếu?”
Kỷ Quân Khiêm có vẻ khá hứng thú đối với nghề nghiệp của Thẩm Kình Vũ.
Sau khi hỏi về thời gian phát sóng, ông lại chuyển sang quy tắc thi đấu.
Suốt cả quá trình hai mẹ con Ân Thanh và Kỷ Cẩm hỏi vài câu lẻ tẻ, còn lại hầu như chỉ yên lặng ăn cơm.
Đến giữa bữa ăn, Ân Thanh đưa đũa muốn gắp một miếng thịt gà, nhưng vì đôi tay run rẩy dữ dội mà thịt chưa vào được bát đã rơi xuống bàn.
Kỷ Cẩm nhìn thấy, im lặng gắp một miếng thịt gà mới vào bát cho bà.
Ân Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, cậu ngoảnh mặt tránh đi ánh mắt của đối phương.
Chẳng lâu sau, mọi người đã ăn no, gác đũa lại.
Thẩm Kình Vũ vẫn chưa no hẳn nhưng đây là lần đầu anh đến làm khách nhà “bố vợ” nên không muốn ăn quá nhiều, ngừng đũa theo bọn họ.
Kỷ Cẩm thấy vậy thì cầm đũa lên gắp thức ăn cho anh, Kỷ Quân Khiêm cũng cười: “Tiểu Vũ ăn nhiều vào, đừng khách sáo.
Tiểu Cẩm đã nói với cô chú rồi, con là vận động viên, ăn nhiều hơn người khác.
Bao nhiều đồ ăn thế này, con không ăn thì cũng để lãng phí.”
Trong lòng Thẩm Kình Vũ nóng bừng, không nhịn được nắm chặt lấy tay Kỷ Cẩm dưới bàn ăn, cào nhẹ vào lòng bàn tay đối phương.
Cơm nước xong, bát đũa đã có người giúp việc dọn dẹp.
Kỷ Quân Khiêm nói với Thẩm Kình Vũ: “Tiểu Vũ, trong phòng sách của chú có vài quyển liên quan đến sinh lý học, con là vận động viên hẳn sẽ hiểu nhỉ, con lên xem sách cho chú được không?”
Lời này của ông rõ ràng có ý muốn nói chuyện riêng với Thẩm Kình Vũ.
Tự anh không cảm thấy gì, nhưng cơ thể Kỷ Cẩm cứng lại trong nháy mắt – vì tính cách thất thường của Ân Thanh, từ nhỏ cậu đã không hay ở riêng với bà.
Tiếc là Kỷ Cẩm không thể kiên quyết giữ anh lại bên người mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi với Kỷ Quân Khiêm.
***
Hai người bước vào phòng sách, Kỷ Quân Khiêm không đóng cửa để nếu bên ngoài có chuyện gì, bọn họ có thể xông ra kịp thời.
Ông dẫn Thẩm Kình Vũ ngồi xuống trước bàn, nói một cách ôn hòa: “Tiểu Vũ, chú nghe Tiểu Cẩm nói hai con đã hẹn hò ba tháng rồi à?”
“Vâng chú ạ.”
“Chú có thể hỏi một câu không, sao con lại hẹn hò với Tiểu Cẩm?”
Thẩm Kình Vũ đáp lại không chút do dự: “Vì cháu yêu em ấy.”
Kỷ Quân Khiêm thoáng ngẩn người.
Thẩm Kình Vũ cười: “Chú, chú muốn hỏi cháu có ngại bệnh tình của em ấy không đúng không?”
Kỷ Quân Khiêm im lặng một lúc, gật đầu: “Đúng vậy… Con ở bên con chú có thấy vất vả không?”
Nếu Thẩm Kình Vũ đáp “không vất vả” một cách dễ dàng, ông sẽ không tin.
Ông hiểu cảm giác sống chung với người bệnh hơn bất kì ai.
Khó khăn trong sinh hoạt chẳng thấm vào đâu, nhưng khi bọn họ lên cơn bệnh sẽ như một hố đen cảm xúc, liên tục hút đi năng lượng xung quanh, cuối cùng khiến người khác cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Thẩm Kình Vũ suy nghĩ về vấn đề này một lát rồi đáp một cách chân thành: “Nói thế nào nhỉ… Trên đời này làm gì có chuyện gì không vất vả.
Để chống lại căn bệnh ấy, A Cẩm còn phải cố gắng hơn cháu nhiều… Em ấy khiến cháu cảm thấy tất cả điều cháu làm đều đáng giá.”
Nếu chỉ một bên cho đi mà không được hồi đáp, có lẽ anh đã sớm từ bỏ vì sự khổ cực ấy.
Nhưng đến tận bây giờ, giữa họ chưa bao giờ là mối quan hệ đơn phương.
Kỷ Cẩm đã rất cố gắng dựa vào anh.
Dù không thích nghề nghiệp của anh, cậu vẫn ủng hộ anh theo đuổi; dù phải uống những loại thuốc kinh khủng nhưng cậu vẫn uống hết tất cả, còn bị hành hạ như thế… Trong cuộc sống, bọn họ chăm sóc và ủng hộ nhau từng chút một…
Thẩm Kình Vũ không mong muốn nhiều điều.
Chỉ cần có tình yêu, anh tin rằng trên thế gian không có trắc trở gì chẳng thể vượt qua nổi.
Kỷ Quân Khiêm tiếp tục im lặng hồi lâu.
Ba tháng không phải một quãng thời gian dài, ông lo rằng Thẩm Kình Vũ chỉ coi nhẹ những khó khăn anh phải đối diện vì đang ở trong thời kỳ cuồng nhiệt nhất của tình yêu, nhất thời choáng váng đầu óc.
Nhưng ông không nói ra lời nào quá nghiêm khắc với anh.
Cuối cùng, ông vỗ vai anh rồi nói khẽ: “Con ngoan, hi vọng rằng gặp được con là may mắn của Tiểu Cẩm.”
“Cháu cũng mong vậy.” Thẩm Kình Vũ quay đầu, hướng mắt về phía Kỷ Cẩm đang ngồi trên ghế sofa, ánh nhìn vô cùng dịu dàng.
“Gặp được em ấy cũng là vận may của cháu.”
***
Trong phòng khách, hai mẹ con nói chuyện phiếm, câu được câu không.
Ân Thanh nói: “Tiểu Cẩm, con có bao giờ…”
Bà chợt dừng lại, rồi lát sau lặp lại một cách mơ hồ: “Có không?” Còn chưa nói hết câu, bà đã quên mình muốn nói điều gì.
Kỷ Cẩm giương mắt nhìn bà rồi cúi đầu, tiếp tục bóc vỏ quýt.
Lột xong một quả, cậu chia một nửa đưa cho Ân Thanh.
Ân Thanh cầm lấy quýt cậu đưa, bỗng nhớ ra nên hỏi Kỷ Cẩm: “Tiểu Cẩm, con có bao giờ gặp được ảo giác không?”
Kỷ Cẩm lắc đầu: “Không hề.
Nhưng thỉnh thoảng con sẽ nghe nhầm, nghe thấy các giai điệu âm nhạc.”
Nếu rối loạn lưỡng cực trở nên trầm trọng, bệnh nhân sẽ xuất