Thẩm Kình Vũ nói: “Anh muốn giảm cân, không phải giảm béo.
Hoặc nói cách khác là anh cần rút nước.”
“Rút nước?” Kỷ Cẩm nhíu mày.
Nghe có vẻ chẳng phải chuyện chính đáng gì cả.
“Ừ.
Tỉ trọng mỡ của anh không cao nên không giảm béo được, cơ bắp cũng không thể giảm.
Nếu muốn giảm cân trước khi thi đấu thì chỉ còn cách rút nước thôi.”
Kỷ Cẩm không hiểu lắm, nhìn sang chiếc bình nước lớn của Thẩm Kình Vũ.
Nếu muốn rút nước thì sao anh còn phải uống nhiều như vậy?
“Bình thường giảm cân cần ba tuần.” Thẩm Kình Vũ giải thích.
“Hai tuần đầu tiên, anh cần uống khoảng tám lít nước mỗi ngày để tạo thành thói quen thoát nước cho cơ thể.
Vào tuần cuối cùng giảm lượng nước uống vào nhưng cơ thể vẫn còn thói quen đào thải, vậy là có thể rút nước một cách nhanh chóng.”
Nước chiếm hơn sáu mươi phần trăm cân nặng, nếu không muốn ảnh hưởng đến cơ bắp thì chẳng thể nghi ngờ, rút nước là biện pháp tốt nhất.
Kỷ Cẩm hỏi: “Thế anh muốn giảm bao nhiêu?”
“Lâu rồi anh không giảm cân nên cần làm quen dần.
Lần này giảm ba tuần chắc được khoảng bảy cân, dưới bảy mươi cân là có thể đánh ở hạng nhẹ.”
“Bao nhiêu cơ?!” Kỷ Cẩm suýt thì nhảy dựng lên.
Ba tuần? Bảy cân???
Cậu nhớ mình từng thấy một câu chuyện cười ở trên mạng, có người hỏi làm thế nào để giảm bảy cân thật nhanh trong vòng một tháng, bình luận được thích nhiều nhất ở dưới là, chỉ có chặt bớt một chân đi mới có thể giảm nhanh thế được!
“Chỉ tạm thời rút nước thôi.” Thẩm Kình Vũ nói.
“Chờ khai cân nặng xong là có thể bổ sung lại mà.”
“Dù là tạm thời thì cũng hại sức khỏe quá đấy!” Kỷ Cẩm nghe thôi đã đau lòng muốn chết.
“Mà chỉ rút nước thôi cũng có thể giảm được bảy cân á?!”
“Được, bảy cân không phải quá nhiều.
Anh kiểm soát lượng muối và nước trong vài ngày, mặc áo cao su chạy cự li dài rồi đến hai ngày cuối cùng đi tắm xông hơi để rút hết nước là gần được rồi.” Thẩm Kình Vũ nói nhằm trấn an cậu.
“Đây là kiến thức cơ bản của các vận động viên thi võ đối kháng, ai cũng biết hết.
Anh giảm bảy cân là ít rồi, đến khi làm quen có thể giảm nhiều hơn.
Đối với các vận động viên UFC, ba tuần có thể rút đi năm đến bảy cân, giỏi hơn nữa còn giảm được cả chín.
Khai cân nặng rồi bổ sung nước là có thể lấy lại tám cân chỉ sau một ngày.”
Trước đó Thẩm Kình Vũ chỉ tham gia các giải đấu nghiệp dư nên mới tổ chức khai báo cân nặng đúng vào ngày thi đấu.
Với các giải chuyên nghiệp, việc báo cân phải được thực hiện trước một ngày để nếu có vận động viên không đủ tiêu chuẩn cho hạng cân còn có thời gian thay đổi đối thủ.
Đây cũng là thời điểm các tuyển thủ gấp rút bổ sung nước và khôi phục thể lực.
Khuôn mặt Kỷ Cẩm sắp nhăn nhúm cả lại.
Rút nước rồi bổ sung lại trong thời gian ngắn, thay đổi gần mười cân chỉ trong một ngày, người chứ có phải khăn mặt đâu?!
Dù Thẩm Kình Vũ nói với giọng thản nhiên nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng Kỷ Cẩm vẫn không muốn anh hành hạ cơ thể mình như vậy.
Cậu hỏi: “Anh nhất định phải đánh hạng cân nhẹ à? Không giảm có được không?”
“Với chiều cao của anh, nếu đánh ở hạng nhẹ sẽ có ưu thế vượt trội.” Thẩm Kình Vũ vuốt ve vành tai đối phương.
“Kể cả khi anh đánh hạng cân trung bình cũng phải tăng cân trước rồi giảm.”
Lông mày Kỷ Cẩm nhướn cao đến mức sắp bay ra ngoài: Lại sao nữa?
“Vì ai ai cũng giảm cân.
Nếu anh không giảm, chờ đến khi bọn họ bổ sung nước rồi lên võ đài sẽ nặng hơn anh ít nhất năm cân, người bất lợi sẽ là anh.”
“…” Kỷ Cẩm mất một lúc lâu mới bật ra một câu khỏi kẽ răng.
“Đây là cạnh tranh tiêu cực!”
Thẩm Kình Vũ cười, lắc đầu: “Không hẳn là cạnh tranh tiêu cực.
Thi đấu đối kháng là như thế, tất cả mọi người đều làm hết khả năng trong phạm vi quy tắc cho phép.
Bởi vì ai cũng muốn thắng.”
Kỷ Cẩm nhíu mày nhìn anh.
Tuy cậu đau lòng vô cùng, nhưng khi nghe thấy Thẩm Kình Vũ thốt ra hai từ “muốn thắng”, cậu không nói ra được lời phản đối nữa.
Đã hết thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Kình Vũ lại vào sân tiếp tục huấn luyện.
Buổi chiều Kỷ Cẩm lại đi tập thêm một lát, ở lại chờ Thẩm Kình Vũ kết thúc buổi huấn luyện.
Hai người ăn cơm tối tại nhà ăn của câu lạc bộ rồi cùng nhau về nhà.
Vừa về đến nơi, cuộc gọi của Túc An đã tới.
“A Cẩm, báo cho em một tin tốt này!” Sự hả hê trong giọng nói của cô không hề bị ngăn cách qua sóng điện thoại.
“Chị nghe nói mấy công ty hợp tác với Tiêu Dịch Kiệt sắp khởi tố tên họ Tiêu đấy để nó bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi.
Công ty chủ quản cũng sa thải tên đó luôn, lần này tên đó chết chắc!”
Kỷ Cẩm đảo mắt, có vẻ hả giận: “Nên như vậy mà?”
“Đúng, nên như vậy từ lâu rồi!” Túc An mắng.
“Tốt nhất là tên đó không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng xong lưu lạc đến mức xin ăn dưới gầm cầu đi!”
“Hứ, ai thèm bố thí cho hắn chứ?”
“Hahahahaha, cũng đúng!”
Hai chị em nói xấu Tiêu Dịch Kiệt một lúc, cảm thấy khoan khoái cả thể xác lẫn tinh thần.
“Đúng rồi, còn một tin tốt nữa phải báo cho em.” Túc An nói tiếp.
“Chuyện hợp đồng em không cần lo nữa.
Giám đốc Đơn đã bảo em nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho khỏe rồi, có nhu cầu gì thì nói lại với công ty, còn lại để bao giờ em khỏi hẳn rồi hẵng nói.”
Trước đây Túc An còn lo lắng về hợp đồng ba trăm triệu, nhưng sau khi Kỷ Cẩm công khai bệnh tình, công ty cũng đã thấy phản ứng của dư luận mạng.
Tiêu Dịch Kiệt lợi dụng căn bệnh đấy để đe dọa Kỷ Cẩm, quần chúng tức giận sắp đào cả mộ tổ nhà hắn lên rồi, nếu bây giờ công ty chủ quản còn dám dùng hợp đồng để ép cậu đi làm kiếm tiền có lẽ cũng phải đối mặt với tình cảnh tương tự.
Hơn nữa trạng thái hiện tại của Kỷ Cẩm cũng không thể làm việc ổn thỏa, chẳng bằng sớm tỏ ra tử tế ủng hộ Kỷ Cẩm chữa bệnh, sau này còn có thể hợp tác tốt đẹp, lâu dài.
Mọi nỗi lo trong dự tính đều đã được giải quyết, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Cẩm chơi với mèo một lúc rồi vào trong phòng viết nhật ký.
Cậu ghi lại tâm trạng cả suy nghĩ cả ngày của bản thân, sau đó vào Weibo.
Hôm qua cậu thẳng thắn về bệnh tình của mình trên Weibo rồi đi ngủ luôn.
Sau một ngày đã có hàng trăm ngàn bình luận, cậu hơi sợ hãi nhưng vẫn lấy dũng khí để xem qua một lướt.
Cậu vốn nghĩ mình sẽ chịu rất nhiều chỉ trích, nhưng ngoài dự đoán, không ngờ gần như tất cả đều là lời động viên, ủng hộ vô cùng ấm áp!
Kỷ Cẩm dành một tiếng để đọc qua các bình luận, trong lòng nóng bừng.
Sau đó cậu lại chia sẻ về hoạt động trong ngày của mình lên mạng.
Chín rưỡi tối, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ tắm uyên ương.
Thẩm Kình Vũ sắp bước vào thời kì cấm dục trước giải đấu, tất nhiên hai người phải phóng túng đã đời…
Nửa tiếng sau, Kỷ Cẩm mệt đến mức không còn sức bò ra khỏi bồn tắm.
Cậu được Thẩm Kình Vũ trùm khăn tắm ôm ra ngoài, vừa đặt đầu vào gối lập tức đi vào giấc ngủ.
***
Vì bị mất nước, thể lực của Thẩm Kình Vũ cũng giảm đi.
Anh gần như không còn sức sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày, hơn nữa giảm cân có yêu cầu nghiêm khắc về