Vận động viên là một nghề nghiệp dựa nhiều vào thiên phú, phải có đầy đủ thiên phú rồi ý chí, phẩm chất mới có thể phát huy tác dụng.
Nếu tố chất cơ thể không đạt tiêu chuẩn thì ý chí có mạnh nữa cũng vô dụng.
Mà đối với vận động viên võ thuật, ảnh hưởng của khả năng trời phú đối với con đường sự nghiệp cũng có nhiều loại, ví dụ như chiều dài sải tay, độ cứng xương cốt hay sự nhanh nhẹn, khả năng bù nước cấp tốc,…
Còn một loại điều kiện cơ thể rất đặc thù mà vô cùng trọng yếu, hơn nữa gần như hoàn toàn được quyết định từ lúc sinh ra, sau này khó mà thay đổi được– chính là độ “kiên cố” của cằm.
Cằm là vị trí thường bị KO nhất trên võ đài, cũng là nơi mà các tuyển thủ tập trung tấn công nhất.
Đa số cằm của mọi người không chịu được khi bị công kích quá mạnh, khi lực tác động vượt qua một mức nhất định sẽ gây nên cơn sốc.
Nhưng khả năng chịu đựng của mỗi người là khác nhau.
Có người trúng đòn nặng mới hôn mê, có người có thể bị hôn mê khi bị đánh nhẹ, có người dù đánh thế nào cũng không ngất, cũng có người chỉ chạm cái đã choáng váng… Trong giới võ thuật, người có phần cằm chịu được đòn vô cùng mạnh được gọi là “cằm sắt”, còn những người có cằm yếu ớt gọi là “cằm pha lê”.
“Cằm pha lê” đã ngăn cản rất nhiều người ngoài ngưỡng cửa tay đấm hạng nhất, mà chỉ một “cằm sắt” đã giúp bao nhiêu tay đấm có được kỹ thuật siêu việt và thành tích xuất sắc.
Từ Lực Cường có một chiếc cằm sắt là thiên phú khác thường.
Tả Phong Duệ mở video lên: “Trước hết cứ xem cậu ta đánh thế nào đã.”
Thẩm Kình Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tả Phong Duệ, hai người cùng xem video trận đấu tân binh của Từ Lực Cường– khi ấy Thẩm Kình Vũ đang chuẩn bị ở phía sau nên không chú ý đến tình hình thi đấu bên ngoài.
Trận đấu bắt đầu không bao lâu, Tả Phong Duệ chỉ vào màn hình: “Chú ý vào động tác chân và cơ thể của cậu ta.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Vâng.”
Mỗi môn võ đều có đặc điểm và ưu thế riêng của mình.
Đối với người học quyền Anh, trước đây chỉ tập quyền nên bọn họ sẽ tăng cường khả năng di chuyển cũng như né tránh, sau sẽ có khả năng tránh né vô cùng linh hoạt.
Trong video, hai người lần lượt tấn công lẫn nhau, chuỗi đòn tấn công của Từ Lực Cường có vài cái đánh trúng đối thủ, nhưng sức không quá mạnh.
Đột nhiên, đối thủ của cậu ta tung một nắm đấm làm cậu ta không kịp trở tay, trúng thẳng vào mặt!
Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ đồng thời mở to mắt.
Sau khi đối thủ thu nắm đấm lại, trên cằm của Tự Lực Cường có thêm một vệt máu – máu mũi cậu ta phun ra.
Khán giả ở hiện trường tỏ ra vô cùng bình thản, chỉ có lác đác vài tiếng reo hò, vì Từ Lực Cường chưa hề lung lay chút nào nên làm đa số cho rằng cú đấm kia không có sức.
Nhưng Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ đều hiểu lực đằng sau nắm đấm chính diện kia không thể khinh thường, Từ Lực Cường không hề lay động hoàn toàn vì khả năng chịu đòn kinh khủng của bản thân.
Hiệp đầu tiên, hai người chủ yếu chỉ thăm dò, chưa đánh quá cao trào đã kết thúc.
Tả Phong Duệ di chuyển con chuột, nhảy qua thời gian nghỉ ngơi giữa trận để tiếp tục xem hiệp hai.
Vừa mở màn, đối thủ của Từ Lực Cường đã đánh chủ động hơn nhiều, có lẽ đã thăm dò được hết về cậu ta nên muốn kết thúc trận đấu thật nhanh chóng.
Sau khi hai người đến gần nhau, hắn dùng một động tác giả để lừa Từ Lực Cường rồi bước chân lên, tung một cú đấm trúng vào cằm của Từ Lực Cường.
Từ Lực Cường lập tức bị đánh cho nghiêng hẳn mặt đi!
“Ồ!” Trong nhà thi đấu vang lên những tiếng hét chói tai– ai cũng có thể thấy được cú đấm này có sức mạnh không nhỏ.
Nhưng Từ Lực Cường chỉ nghiêng đầu một vài giây rồi lập tức quay lại, đôi chân vẫn đứng vững vàng tại chỗ, không hề lùi một bước.
Còn đối thủ của cậu ta có lẽ cho rằng cú đấm vừa rồi đã đủ để hạ gục nên thả lỏng tay, bị Từ Lực Cường nắm lấy cơ hội để ăn miếng trả miếng, đánh lại một cú trúng nửa mặt dưới.
Đối phương lập tức mất thăng bằng, ngã về sau mấy bước, suýt ngã sấp trên võ đài.
“A!!” Bên ngoài lại vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
Tả Phong Duệ nhanh chóng ấn phím tạm dừng, tua về đoạn Từ Lực Cường bị đấm trúng, chiếu lại một lần rồi hỏi Thẩm Kình Vũ: “Cậu nhìn thấy không?”
Thẩm Kình Vũ chỉ vào màn hình: “Động tác quay đầu của cậu ta đã giảm bớt một phần lực.”
Tả Phong Duệ rất hài lòng đối với khả năng quan sát của anh: “Đúng, cậu có thể học hỏi kỹ thuật này một chút.”
Khi nắm đấm tiếp xúc với cằm của Từ Lực Cường, cậu ta biết mình chắc chắn không tránh nổi nên chủ động nghiêng đầu theo hướng chuyển động của cú đấm để tản bớt lực.
Kỹ thuật này thường chỉ có ở các võ sĩ quyền Anh, đều là những người đã chịu vô số nắm đấm mới có được tốc độ phản ứng như vậy.
Nhưng dù tản lực như thế nào, Từ Lực Cường đã ăn một cú đấm mà vẫn không hề nhích chân, thực sự hơi quá mức.
— Nếu đến đây chỉ cho thấy khả năng chịu đòn tương đối lợi hại của Từ Lực Cường, vậy phần sau của trận đầu phải dùng từ “đáng sợ” để hình dung.
Sau khi đánh lùi đối thủ bằng một cú đấm, Từ Lực Cường lập tức thừa thắng tấn công.
Đối thủ của cậu ta vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn choáng váng nên không dám đấu trực diện, liên tục lùi về phía sau, bị ép lùi đến cạnh lồng mới dừng lại.
Từ Lực Cường như một con mãnh thú đuổi bắt mồi, giam chặt đối thủ ở cạnh lồng, không để lại bất cứ cơ hội chạy thoát nào.
Ngay sau đó, hai người bắt đầu trao đổi nắm đấm.
Đây là một cách đánh rất thường gặp, khi thế trận trên võ đài rơi vào thế giằng co, hai tay đấm không có cách nào nắm bắt được đối thủ thì sẽ dứt khoát đổi đòn.
Bọn họ so xem nắm đấm của ai mạnh hơn, ai có thể chịu được lâu hơn!
Chẳng qua việc đổi đòn của trận đấu này khác với đổi đòn bình thường– Từ Lực Cường chủ động hạ thấp đôi tay phòng thủ, thậm chí hướng mặt về phía trước vô cùng ngứa đòn, thể hiện đầy đủ sự khiêu khích.
Cậu đã “dâng mạng” như vậy mà đối thủ không đánh thì đúng là vô lý, lập tức đấm thẳng vào.
Từ Lực Cường chỉ chờ cơ hội này, khi đối thủ buông tay để đánh ra cũng là lúc cậu ta đấm