Tiêu Dịch Kiệt ngồi trong phòng chờ VIP, cầm điện thoại lướt tin tức giải trí.
Trợ lý Tiểu Chu cầm nước đến đúng lúc thấy trên màn hình của hắn là tin nửa đêm cô gái nhảy lầu từ phòng của Kỷ Cẩm và một người đàn ông khác.
Tiểu Chu biết Tiêu Dịch Kiệt hận Kỷ Cẩm thấu xương, vội nịnh hót: “Anh, Kỷ Cẩm kì này xong đời rồi.
Chơi gái thế nào mà lại chơi thành tin nóng như thế, về sau khẳng định không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa!”
Tiêu Dịch Kiệt chỉ nhăn mày, lườm cậu: “Cậu thì biết cái gì!”
Tiểu Chu nịnh nhầm chỗ, gương mặt hoang mang.
Tiêu Dịch Kiệt không thèm để ý đến cậu ta, ấn vào chiếc video về cô gái ngã xuống từ ban công đang nổi rần rần trên mạng.
Tính cả lần này, hắn đã xem lại gần mười lần rồi.
Từ giữa trưa hôm qua dư luận bắt đầu sôi sục, đến tối thì hoàn toàn bùng nổ, liên tiếp ba, bốn cái hotsearch.
Trước khi đội ngũ của Kỷ Cẩm chưa kịp làm sáng tỏ vấn kì vấn đề gì, truyền thông đã tự thêm dầu vào lửa, viết ra bài nào bài nấy còn thu hút sự chú ý hơn, chỉ thiếu điều miêu tả Kỷ Cẩm và người đàn ông bí ẩn trong phòng cậu như yêu quái ăn thịt người.
Dù đúng là Tiêu Dịch Kiệt muốn thấy Kỷ Cẩm gặp xui xẻo, nhưng tin này thật sự quá vớ vẩn– Kỷ Cẩm vốn không thích con gái, sao có thể chung phòng với một người đàn ông để làm chuyện như vậy với cô gái kia?
So với cô gái, điều khiến hắn tò mò hơn là lai lịch người đàn ông đứng bên cạnh Kỷ Cẩm trong video.
Hắn đã ở bên Kỷ Cẩm hơn hai năm, từ trước đến nay chưa từng gặp người này…
Video lại phát đến đoạn cô gái sắp thả tay ra, người đàn ông kia thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì lập tức nhảy ra khỏi lan can, vững vàng bắt được cánh tay của cô.
Tuy Tiêu Dịch Kiệt đã xem rất nhiều lần, biết sau đó hai người kia vẫn rơi từ trên cao xuống, song mỗi lần đến đoạn này vẫn nghĩ thầm: Mẹ nó, kĩ năng này, tốc độ phản ứng này…
“Anh ta cứu người cũng đẹp trai thật đấy…” Tiểu Chu ở bên cạnh khẽ thì thầm.
Tiêu Dịch Kiệt: “…” Hắn lườm nguýt Tiểu Chu.
Hắn bực dọc cất điện thoại, dặn dò: “Cậu nhìn chằm chằm bên đội ngũ của Kỷ Cẩm cho tôi, nếu bọn họ lên tiếng cái gì thì phải báo tôi ngay lập tức.”
Tiểu Chu vội đồng ý: “Yên tâm đi anh, tin tức rầm rộ đấy mức này, cho dù mấy người Kỷ Cẩm nói cái gì thì cũng không tẩy sạch được đâu.”
Tiêu Dịch Kiệt lười nói với cậu ta.
Không hiểu sao hắn lại có thể tìm được một trợ lý không có mắt nhìn như vậy, trước đây hắn làm trợ lý cho Kỷ Cẩm phải thông minh gấp trăm lần tên ngốc này.
Năm phút sau, Tiêu Dịch Kiệt đang định chợp mắt một lúc, đột nhiên bị tiếng kêu kinh hãi ở bên cạnh làm cho hết hồn.
“Cậu bị điên à! Gào thét cái gì?” Tiêu Dịch Kiệt tức giận mắng.
“Anh, anh Tiêu.” Tiểu Chu giơ điện thoại lên đầy khiếp sợ.
“Studio của Kỷ Cẩm và phía cảnh sát cùng đăng một thông báo chính thức.
Cô gái nhảy lầu lúc nửa đêm thế mà lại là fan cuồng của Kỷ Cẩm, lúc đấy cô ta tự leo lên phòng Kỷ Cẩm…”
Tiêu Dịch Kiệt lập tức cầm điện thoại để xem.
Studio của Kỷ Cẩm giải thích cặn kẽ chuyện đã xảy ra, đồng thời đăng cả video trích từ camera giám sát bên ngoài khách sạn.
Cô gái kia nửa đêm tự lẻn vào phòng của Kỷ Cẩm từ tầng năm, mà sở dĩ cô “nhảy lầu” là vì bị người bên trong phát hiện khi đang chụp lén, muốn nhảy ra ban công để trốn, không ngờ lại ngã xuống.
Còn người đàn ông vì cứu cô nên ngã theo vốn chẳng phải con nhà giàu nào trong giới cả, mà là trợ lý mới của Kỷ Cẩm.
Có video giám sát, thêm cả việc cảnh sát cũng đăng cùng một thông báo, đến đây sự thật đã quá rõ ràng rồi.
Thông báo được đăng lên chưa đầy năm phút, lượt chia sẻ, thích bài đã nhanh chóng vượt quá mười nghìn, có thể thấy dư luận vốn đang sôi sục ngày trước đó xoay chuyển nhanh thế nào.
Tiểu Chu cho rằng lần này Kỷ Cẩm thoát được chuyện xui rủi này nên Tiêu Dịch Kiệt hẳn rất thất vọng, căng thẳng núp ở một bên, không dám đụng vào họng súng.
Song Tiêu Dịch kiệt không hề tức giận, thậm chí còn chẳng kinh ngạc.
Hắn cầm điện thoại xoay hai vòng, thì thầm như có điều suy nghĩ: “Hóa ra là trợ lý mới sao? Ha…”
***
Đội tạo mẫu giúp Kỷ Cẩm chuẩn bị xong thì cả đoàn lập tức lên đường ra sân bay.
Sau khi lên xe, Kỷ Cẩm dường như vẫn chưa ngủ đủ, kéo rèm, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Túc An vẫn cúi đầu loay hoay với điện thoại di động, lướt một hồi rồi chợt thở phào nhẹ nhõm.
Cô đổi chỗ đến bên cạnh Kỷ Cẩm: “A Cẩm, đừng ngủ, sắp đến sân bay rồi.”
Kỷ Cẩm khẽ nhấc mắt, tỏ vẻ mình vẫn chưa hề ngủ.
“A Cẩm, nói với em một chuyện.”
“Hôm qua có hai fan cuồng, một người lén trèo vào phòng em, người còn lại đứng ở dưới đúng không? Cô ta quay được cảnh Tiểu Vũ cứu người xong cả hai rơi xuống, còn đăng lên trên mạng.
Hôm qua có mấy tài khoản marketing đăng đoạn video đấy để viết mấy bài nhảm nhí hòng thu hút sự chú ý, em có thấy không?”
Kỷ Cẩm từ từ lắc đầu.
“Không thấy cũng tốt, sáng nay Tiểu Lưu đã dùng tài khoản V của studio để làm sáng tỏ rồi, cảnh sát cũng đưa ra thông báo, mọi chuyện đã giải quyết xong.”
Kỷ Cẩm im lặng mấy giây mới hỏi: “Bọn họ tung tin vịt gì?”
Túc An không muốn nói cho lắm, lúng túng cười ha hả: “Này, mấy người tung tin đồn nhảm sao có thể lừa gạt được dư luận cơ chứ.
Yên tâm đi, chúng ta đã báo cảnh sát, bây giờ những tài khoản marketing kia đều bị mắng chết rồi, tất cả đều xóa bài, xin lỗi.
Nhưng bọn họ xóa bài cũng vô dụng, người bạn trong bộ tư pháp của chị đã lưu lại chứng cứ từ sớm rồi, bao nhiêu người tung tin thì kiện bấy nhiêu, kiện chết bọn họ đi!”
Nhưng cho dù Túc An muốn qua loa nhẹ nhàng, Kỷ Cẩm nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng được quần chúng kích động có thể nhục mạ mình như thế nào.
“Lần nào thấy bản mặt của mày tao cũng buồn nôn, nghe nhạc của mày cũng buồn nôn! Mày làm tao kinh tởm!”
“Ai giải thích cho tôi tên đấy nổi lên thế nào đấy? Rốt cuộc có tài cán gì? Chó nhà tôi sủa còn hay hơn tên đấy hát!”
“Cút nhanh khỏi giới giải trí đi, đừng làm ô nhiễm mắt tao nữa!”
“Sao mày vẫn chưa chết đi?”
“Đi chết đi…”
“Chết đi…”
Túc An không biết Kỷ Cẩm đang nghĩ gì, nói tiếp: “Như chị đã nói, bây giờ trên mạng