Thẩm Kình Vũ hỏi Lý Vinh Quang, rốt cuộc Hứa Ứng đã nói những gì?
– Quay trở lại nửa tiếng trước.
“Cậu cứ sinh sống bình thường như hiện tại không được à? Cần gì cứ nghĩ mãi về chuyện đấy?” Lý Vinh Quang không nhịn được lời khuyên nhủ Hứa Ứng.
Ông nói vô cùng chân thành, không chỉ muốn giải quyết chuyện phiền phức thay học trò của mình mà còn muốn tốt cho Hứa Ứng.
Dưới mắt nhìn của ông, dù sao Hứa Ứng đã từng đổ máu, mồ hôi và cả tuổi thanh xuân vì võ thuật, ông thật sự không đành lòng nhìn cậu ta chìm mãi trong thù hận.
Thấy Hứa Ứng không nói gì từ nãy đến giờ, Lý Vinh Quang đổi cách thuyết phục khác: “Tôi nói này Tiểu Hứa, cậu bảo muốn thấy bộ dạng thua cuộc của Thẩm Kình Vũ, nhưng tôi thấy suy nghĩ của cậu không ổn lắm– Nếu tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ mong cậu ta thắng, thắng càng nhiều, chiến tích càng trâu bò càng tốt!”
Hứa Ứng nghe vậy thì liếc mắt nhìn Lý Vinh Quang.
“Cậu nghĩ mà xem–” Lý Vinh Quang giải thích.
“Nếu thành tích thi đấu của cậu ta bết bát, bị người khác nói là không có trình độ, thế thân là người còn bại trong tay cậu ta, cậu sẽ thế nào cơ chứ? Chẳng phải cho thấy rằng cậu đánh cũng không ra gì à? Nhưng ngược lại, nếu cậu ta thắng rất nhiều trận đấu, xếp hạng cao, vậy cậu bị đánh bại cũng không có gì mất mặt! Nếu cậu ta là nhà vô địch thế giới thì cậu cũng được coi như xếp thứ hai, như vậy không tốt à!”
Hứa Ứng bật cười.
Cứ thua dưới tay nhà vô địch là được coi là á quân rồi? Hạng nhì thế giới được bán đầy ngoài chợ chắc?
Biết rõ Lý Vinh Quang đang lừa gạt mình nhưng cậu ta cũng không phản bác lại.
Ở một mức độ nào đó, ông đã nói trúng tim đen của cậu ta– một mặt cậu hi vọng thấy Thẩm Kình Vũ thua, nhưng với một đối thủ mà bản thân không thắng nổi, cậu lại cực kì không muốn thấy anh bị đánh bại bởi người khác.
Thuốc đã hút xong, ngón tay cậu ta miết lên túi quần, định lấy thêm một điếu nữa, song cuối cùng không cử động.
“Vô địch thế giới à…” Cậu ta nhỏ giọng lặp lại bốn chữ vừa thoát ra khỏi miệng Lý Vinh Quang, trong mắt là sự ước ao, đố kị, mất mát, rồi cuối cùng mọi thứ đều phai nhạt đi.
Cậu ta cúi xuống, lắc đầu một cái, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ xì khẽ một tiếng.
Lý Vinh Quang chờ đợi thái độ của cậu ta một cách sốt sắng, song vẫn không đợi được gì.
– Thật ra nếu không bị Lý Vinh Quang nhận ra khi xếp hàng, đối với Hứa Ứng, ngày hôm nay chỉ có một trận đấu bình thường.
Sau đó… Không có sau đó nữa.
Cậu ta sẽ đi về nhà, tiếp tục lặp lại cuộc sống bình thản mà nhàm chán của mình.
“Năm nay anh ta hai mươi lăm à?” Hứa Ứng đột nhiên mở miệng.
“Ừ?” Lý Vinh Quang nhất thời không phản ứng kịp.
“Cấm thi đấu năm năm, hai mươi lăm tuổi.” Ánh mắt Hứa Ứng dõi về phương xa, khẽ lẩm bẩm.
“Anh ta vẫn hướng đến chức vô địch thế giới sao?”
Lý Vinh Quang sững người mấy giây rồi hỏi lại với vẻ đương nhiên: “Chuyện này, không phải đây là mục tiêu của tất cả vận động viên à?”
Hứa Ứng không lên tiếng.
Dĩ nhiên không phải tất cả mọi người đều có chí hướng xa xôi như vậy, nhưng đây đúng là hoài bão của những người có dã tâm.
Năm năm không hề chôn vùi ý chí chiến đấu và lòng quyết tâm của đối phương, cũng không dập nổi sự ghen tị và không cam lòng của mình.
Nhưng mà…
“Tôi chờ xem.”
“Cái gì?”
“Vô địch thế giới, hay là một trò cười.
Tôi chờ xem.”
Lý Vinh Quang ngây ra, hiểu được hàm ý của cậu ta, sự vui vẻ lập tức lan lên khóe mắt: “Nói vậy, cậu…”
Hứa Ứng khoát tay.
Cho dù đã qua năm năm, cậu ta vẫn chưa thể buông xuôi hoàn toàn.
Nếu thật sự buông xuống, cậu ta sợ bản thân sẽ biến thành một bộ xương dán bằng giấy, máu thịt đắp bởi bùn, mưa xối qua là đổ rạp, không thể đứng dậy nổi nữa.
Nhưng thời gian năm năm này cũng vừa đủ để những tình cảm bị che đậy bởi sự ghen ghét mãnh liệt dành cho Thẩm Kình Vũ trỗi dậy– ví như khâm phục, hoặc ví như ngưỡng mộ.
Nói tóm lại, cậu không thể nói ra miệng những lời xin lỗi, giảng hòa hay chúc phúc, nhưng dường như cũng không có ý định nói ngược lại.
“Tôi phải về rồi.” Hứa Ứng đút hai tay vào túi.
“Huấn luyện viên Lý, gặp lại sau.”
Lý Vinh Quang dợm nói rồi thôi, sau đó yên lặng như Hứa Ứng muốn: “Được rồi… Gặp lại sau, Tiểu Hứa.”
Hai người đứng tại chỗ vài giây, chẳng ai biết có thể nói thêm gì nữa.
Hứa Ứng nhấc chân bước đi, chỉ trong chốc lát đã hòa vào dòng người ra về, biến mất dạng.
***
Lý Vinh Quang không hề kể lại cho Thẩm Kình Vũ những lời nói khó nghe của Hứa Ứng.
Vừa thắng trận tranh tài là lúc Thẩm Kình Vũ vui vẻ ăn mừng, ông không muốn làm hỏng tâm trạng của anh vì những việc ấy.
“Thật ra bọn tôi không nói được nhiều, lúc kết thúc cũng muộn rồi.” Lý Vinh Quang chỉ nói.
“Tôi cảm thấy về sau hẳn cậu ta sẽ không gây sự với cậu nữa đâu.”
“Thật sao?” Thẩm Kình Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Người nhỏ mọn như Hứa Ứng có thể nghĩ thông rồi sao?
“Thật.
Tôi bảo với cậu ta, nếu cậu ta là người bại dưới tay cậu thì càng nên mong cậu đánh được nhiều thành tích mới đúng.
Nếu sau này cậu cầm danh hiệu vô địch thế giới thì cậu ta cũng có thể nói rằng mình chỉ kém may mắn một chút, nếu không cậu ta đã là á quân thế giới rồi! Khà khà…” Lý Vinh Quang nói với vẻ đùa cợt.
“Tôi đã thổi phồng cậu trâu bò như thế rồi, còn có thể làm được hay không thì phải xem chính bản thân cậu đấy.
Nhóc, đừng có để mình thua kém!”
Thẩm Kình Vũ dở khóc dở cười, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua– anh biết Lý Vinh Quang quan tâm đến mình như thế nào, ông đã làm những gì vì mình.
“Cảm ơn chú, huấn luyện viên.”
“Đừng nói mấy thứ vớ vẩn đấy.
Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì đánh cho tử tế vào.
Sau này tôi mới lên mặt, mới có cơ hội khoác lác với người khác trên bàn rượu được!”
Thẩm Kình Vũ suýt bật cười.
Lời thật lòng kiểu gì vậy!
Hai thầy trò nói linh tinh vài câu, đến khi lái xe dừng trước khu nhà của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ mới cúp điện thoại với Lý Vinh Quang.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Kình Vũ cảm thấy tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng mình đã rơi xuống.
Năm năm ròng rã, anh chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Xách túi xuống xe, anh bước nhẹ nhàng đi về nhà.
***
Cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Đại Mao và Kỷ Kovsky tai thính lập tức nghe thấy tiếng động.
Hai con mèo vắt chân, một trước một sau lao ra phòng khách, chạy đến bên chân Thẩm Kình Vũ, tranh nhau cọ đầu vào chân anh để lấy tình cảm.
Thẩm Kình Vũ nhanh chóng thả túi xuống, đồng thời ôm lấy hai con mèo lên tay để cọ lên mặt, như cây củ cải đào hoa trái ôm phải ấp.
“Meo meo~”
– Tiếng ấy chẳng phải mèo kêu, mà do Thẩm Kình Vũ bắt chước tiếng mèo thốt ra.
Từ khi nuôi mèo, trong nhà toàn những tiếng meo meo không ngừng, chẳng qua hầu hết không phải hai con mèo gọi người mà là Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm kêu.
Hai tên xẻng hốt phân cho rằng làm vậy là có thể trò chuyện với bọn mèo mà không còn rào cản.
Vài giây sau, chính cung của cây củ cải đào hoa cũng xuất hiện ở bậc cửa, nhìn mặt không mấy vui vẻ.
Thẩm Kình Vũ lập tức buông hai bé yêu tinh đang tranh giành tình cảm của mình ra, nở nụ cười, giang hai tay về phía Kỷ Cẩm: “A Cẩm, qua đây anh ôm một cái nào.”
Kỷ Cẩm bĩu môi, ngoan ngoãn bước về trước ôm lấy eo anh.
Thẩm Kình Vũ lấy tay vuốt phẳng những nếp nhăn ở giữa mày cậu.
“Đối thủ hôm nay của anh đáng ghét quá.” Kỷ Cẩm chôn mặt vào cổ Thẩm Kình Vũ.
Dù cậu không đủ can đảm để đến xem trực tiếp hay livestream, nhưng cậu vẫn luôn chú ý đến diễn biến của trận đấu.
Cậu biết hôm nay Thẩm Kình Vũ đã phải đánh khổ sở nhường nào mới có thể giành được thắng lợi, huống chi mấy vết thương trên mặt anh cũng đủ để chứng minh hôm nay anh đã chịu tổn thương thế nào.
Thẩm Kình Vũ nghe vậy chỉ cười.
Lời phàn nàn rất đỗi ngây thơ ấy làm lòng anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Hai người ôm nhau một lát ở bậc cửa rồi vào ngồi trong phòng khách.
Hai con mèo vui vẻ theo sau, Thẩm Đại Mao vừa vào đã tự chạy lên cây mèo để chơi.
Kỷ Kovsky bị Kỷ Cẩm ôm lấy, đặt trên đùi vuốt lông.
“A Cẩm.” Thẩm Kình Vũ hỏi.
“Em còn nhớ người bị anh đánh ở phòng tập năm năm trước mà anh kể cho em không?”
Mắt Kỷ Cẩm đang chăm chú vào phần lông bù xù trên đầu bé mèo, nghe vậy bèn ngẩng phắt đầu lên: “Tất nhiên là nhớ!”
Thẩm Kình Vũ không ngờ Kỷ Cẩm sẽ phản ứng mạnh như vậy: “Hôm nay anh thấy cậu ta đến xem anh thi đấu.”
“Gì cơ?!”
Kỷ Cẩm chợt ngồi thẳng dậy.
Bé mèo nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của chủ nên sợ hết hồn, lông cổ dựng cả lên.
Nó bỗng thấy bất an, vội nhảy xuống khỏi đùi của Kỷ Cẩm để tìm Thẩm Đại Mao chơi.
“Tên đó tìm anh gây chuyện à?! Có uy hiếp anh không?!” Kỷ Cẩm nói liên thanh.
“Không hề không hề.” Thẩm Kình Vũ vội vàng giải thích.
“Cậu ta không tìm anh, chẳng qua sau khi trận đấu kết thúc, cậu ta đã nói chuyện với huấn luyện viên trước của anh một lúc.
Nghe huấn luyện viên kể thì cậu ta đã vượt qua chuyện lúc ấy rồi.”
Trên mặt Kỷ Cẩm toàn vẻ không tin: “Thật hay giả đấy?