Trong phòng hóa trang, Kỷ Cẩm giang hai tay, đứng thẳng như một cái giá treo đồ.
Có ba, bốn người đang vây quanh cậu đầy bận rộn: chuyên gia trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm lần cuối, nhà tạo mẫu tóc đang giúp cậu xử lý lại phần tóc mái uốn cong, stylist đang sửa lại trang sức trên quần áo.
Hậu trường náo nhiệt như một phiên chợ, liên tục có người ra ra vào vào.
Mọi người hối hả la hét, hô hào, cố gắng hoàn thành phần công việc của mình.
Túc An đã kết nối với ban tổ chức, chạy đến thúc giục đầy lo lắng: “Nhanh nhẹn lên, còn năm phút nữa mở màn rồi!”
Kỷ Cẩm đã ba năm không trải nghiệm nhịp độ công việc như đánh trận này.
Cảm giác vừa quen vừa lạ, khiến cậu có phần khó thích ứng.
Tai cậu đầy tiếng người nói ồn ào, nhất thời không phân biệt được âm thanh đến từ các nhân viên công tác sau hậu trường hay những khán giả không thể chờ đợi nổi bên ngoài.
“Vẫn chưa xong à? Nắm chặt thời gian nào!” Túc An lại giục.
Tùng tùng tùng… cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân nhốn nháo và tiếng va chạm của đạo cụ như một khúc trống dạo đầu, nhịp tim cậu bất giác đập theo nhịp điệu cực nhanh này.
Căng thẳng.
Đổ mồ hôi.
Càng lộn xộn, Kỷ Cẩm càng khó tập trung tinh thần.
Suy nghĩ của cậu bắt đầu chu du.
Cậu lo rằng liệu khán giả bên ngoài có đông đủ hay không? Chẳng biết Thẩm Kình Vũ thi đấu thế nào rồi? Có thể nào mình sẽ quên lời lúc hát không? Nếu buổi diễn hôm nay thất bại thì còn tổ chức buổi diễn ngày mai không…
“Xong chưa? Nhanh lên nào, ban nhạc bên trên đã chuẩn bị xong rồi!”
Túc An và rất nhiều nhân viên công tác vây quanh Kỷ Cẩm, cậu thậm chí còn không rõ rốt cuộc mình đang tự bước đi bằng hai chân hay bị người khác đẩy đi.
Đến khi cậu tỉnh lại, cậu đã đứng trên giàn giáo rồi.
Chẳng mấy chốc cậu sẽ bị đẩy lên, xuất hiện trước mắt tất cả khán giả.
Bồn chồn.
Còn căng thẳng hơn nữa.
Tại sao Thẩm Kình Vũ không ở đây? Nếu anh có mặt, có lẽ anh sẽ có cách làm dịu đi sự căng thẳng và lo âu này.
Nhưng bây giờ chẳng có ai để ý đến tâm trạng của cậu cả.
Cậu bắt đầu muốn chạy trốn.
Tiếng ồn ào xung quanh dần vơi bớt.
Tất cả nhân viên công tác vừa mới cãi vã, phân công nhiệm vụ đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngay cả hơi thở của bọn họ cũng nhẹ đi, chỉ dùng tay và ánh mắt để ra hiệu với nhau.
Nửa phút sau.
“Tùng!”
Nhịp trống đầu tiên vang lên.
Ngay sau đó, thanh âm của guitar và bass cùng hòa nhịp.
Giữa bóng tối, ban nhạc đệm bắt đầu đánh khúc nhạc dạo.
Chân giàn giáo di chuyển một chút rồi bắt đầu đẩy lên.
Trong bóng tối, không ai biết rốt cuộc Kỷ Cẩm đang có vẻ mặt như thế nào.
Khi giàn giáo đi đến nửa đường, “bụp” một tiếng, ánh đèn chói mắt khắp bốn phương tám hướng trên sân khấu tụ lại một nơi, bóng dáng của Kỷ Cẩm hiện ra thật rõ ràng trước mặt mọi người.
“Aaaaa!” Tiếng hét chói tai bùng nổ ngay lập tức, vô số khán giả kích động giơ điện thoại, máy ảnh lên.
Đối diện với vô vàn ống kính nhưng Kỷ Cẩm vẫn cúi đầu, không hề nhúc nhích.
Khi giàn giáo hoàn toàn dừng lại, tiếng nhạc dạo cũng bị ấn một phím tạm dừng.
Tiếng hét chói tai của khán giả dần nhỏ lại, nín thở chờ đợi.
Cộp, cộp, cộp.
Đếm chuẩn nhịp, Kỷ Cẩm tiến lên vài bước, nhanh chóng ngước mắt lên, để lộ hoàn toàn khuôn mặt mình.
Người quay phim đã chuẩn bị từ trước, lập tức chuyển ống kính để gương mặt cận cảnh của cậu xuất hiện trên màn hình.
Trên ấy là vẻ tự tin, thoải mái, nở một nụ cười đã nắm chắc.
– Trong khoảnh khắc khi tiếng nhạc vang lên, tất cả sự lo lắng và suy nghĩ trong đầu cậu biến mất một cách thần kỳ.
Âm nhạc thức tỉnh những tế bào đang ngủ say trong người cậu, truyền cho cậu vô số sức mạnh.
Cùng lúc ấy, chùm pháo hoa nổ tung rực rỡ sau lưng cậu, thúc đẩy bầu không khí mở màn lên cao trào.
“Aaaaaaaaa!” Càng thêm những tiếng hét chói tai làm mặt đất rung chuyển.
Hôm nay, vị vua đã trở về!
***
Trong lồng bát giác, hai võ sĩ chiến đấu với khí thế ngút trời.
Tuy Kỷ Cẩm không có mặt ngày hôm nay nhưng bạn bè thân thiết của Thẩm Kình Vũ đã ngồi đầy khu khán đài người thân mà ban tổ chức sắp xếp, cũng không ít người tự mua vé đến đây xem.
Bọn họ gồm các huấn luyện viên của anh từ nhỏ đến lớn, đồng nghiệp trong câu lạc bộ, các đàn anh đàn em trước đây, thậm chí cả những đối thủ trong quá khứ cũng đến theo dõi trận đấu vô cùng quan trọng này của anh.
Ngoài lồng đấu, bọn họ không ngừng reo hò cổ vũ cho Thẩm Kình Vũ.
Đối thủ trận này của anh, người bảo vệ chức quán quân Evgeny là một cao thủ vật lộn.
Nghe nói cha mẹ gã là thợ săn, từng bắt lấy một con gấu nuôi ở sau nhà, từ bé gã đã học đấu vật với con gấu ấy.
Sau này gã còn học Nhu thuật Brazil chính thống rất nhiều năm, bởi vậy có khả năng vật lộn cực kì mạnh mẽ.
Trên sàn đấu võ thuật tổng hợp gồm những người học đủ mọi môn võ.
Theo lý thuyết, văn không có nhất, võ không có nhì, trên đời cũng chẳng có môn võ “mạnh nhất”.
Nhưng nếu phỏng vấn tất cả người giỏi đánh trên không, hỏi bọn họ ghét phải tranh tài với người học gì nhất, sợ rằng đa phần bọn họ đều trả lời là “cao thủ Nhu thuật”.
Suốt quãng thời gian theo nghề chuyên nghiệp của Thẩm Kình Vũ, dù đã gặp qua không ít tuyển thủ xuất thân Nhu thuật nhưng không một ai có khả năng khống chế áp đảo như Evgeny.
Đến tận nay, chiến tích của Evgeny là hai mươi trận thắng hai mươi thua, là một đối thủ mạnh thật sự!
Trên khán đài, Lý Niên hỏi cha mình đầy lo lắng: “Bố ơi, anh Tiểu Vũ có thể đối phó được với người Tây đấy không?”
Lý Vinh Quang không trả lời thẳng, ánh mắt dõi theo bóng người trên võ đài: “Hôm nay bố mới nghe nói, từ tháng trước anh Tiểu Vũ của con đã được đai đen Nhu thuật rồi.”
“Thật hay đùa vậy?” Lý Niên sợ hãi, trợn to mắt.
“Con nhớ ngay cả những người học Nhu thuật từ nhỏ cũng chẳng mấy ai lấy được, hình như cả Trung Quốc chỉ có hơn mười người thôi đúng không? Anh Tiểu Vũ trâu bò vậy sao?!”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lý Vinh Quang cảm thấy kiêu ngạo.
“Học trò của bố có thể không giỏi à?”
Trên võ đài, Evgeny vờ làm một động tác khom lưng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng gã muốn vật ngã, gã đột nhiên bật người dậy, vung một cú đấm móc vào cằm Thẩm Kình Vũ.
Tiếc rằng, cú đấm ấy không thể làm được.
Nắm đấm của gã chạm thẳng vào khuỷu tay cứng cáp của Thẩm Kình Vũ, dù có đôi găng bảo vệ nhưng ngón tay của gã vẫn đau đến run lên.
Trong mắt Evgeny không khỏi hiện lên sự kinh ngạc.
Thẩm Kình Vũ chớp lấy cơ hội này, phản công lại bằng một cú đấm thẳng, trúng vào mũi Evgeny khiến máu mũi gã chảy dài trong nháy mắt!
Phần lớn người giỏi đánh trên không đều “e ngại” cao thủ Nhu thuật, vì các tuyển thủ Nhu thuật không chỉ có khả năng khống chế kinh khủng mà còn có sức uy hiếp rất cao.
Các tuyển thủ đánh trên không thường có thói quen để tay hai bên mặt để phòng đối thủ tấn công vào cằm của mình; nhưng để đối phó với các đòn vật lộn, nhất định phải đặt tay bên eo mới có thể kịp bắt lấy tay đối phương khi định ôm lấy bắp đùi của mình.
Vì vậy, những tuyển thủ đánh trên không thường không biết đặt tay ở đâu khi đối đầu với tuyển thủ Nhu thuật, rất do dự và thiếu quyết đoán, còn người giỏi Nhu thuật thậm chí chẳng cần tốn sức đã vật được đối thủ.
Chỉ gần vờ vật ngã để lừa đối thủ buông lỏng cánh tay đang bảo vệ mặt, sau đó nhắm thẳng một cú đấm vào cằm là có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Khi nãy Evgeny muốn dùng chính đòn này, nhưng Thẩm Kình Vũ không sa vào bẫy của gã.
Nếu là ba năm trước, hẳn gã đã thành công vì anh thật sự e ngại nên kiêng dè trong lòng.
Nhưng hiện tại, anh đã có đầy đủ thực lực, không còn bất kỳ nhược điểm nào nữa.
Luyện tập gian khổ suốt ba năm giúp anh trở thành một chiến sĩ toàn năng thật sự.
Anh có được kỹ thuật xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, và cả khả năng nắm bắt tâm lý đối thủ.
“Nhận thua đi.” Sau khi được hời, Thẩm Kình Vũ đổ dầu vào lửa.
“Tôi không yếu đuối như mấy con gấu Nga đâu.”
Đáy mắt Evgeny dấy lên lửa giận hừng hực.
***
Đèn sân khấu phụt tắt, giàn giáo từ từ hạ xuống để đưa Kỷ Cẩm trở về hậu trường.
Vài nhân viên công tác lập tức chen chúc đi lên, đưa nước, giơ khăn lau mồ hôi, dặm lại lớp trang điểm.
“Cảm thấy thế nào? Còn ổn không?” Túc An chính là người lau mồ hôi cho cậu.
Kỷ Cẩm chẳng muốn cất lời, chỉ gật đầu một cái.
Cậu lại giang tay như cái giá áo, stylist chạy đến giúp cậu cởi áo khoác ra, thay một bộ đồ diễn khác.
Nhà tạo mẫu tóc chạy tới phun keo xịt tóc cho cậu.
Lúc này, concert đã diễn ra được một nửa, hiện tại khách mời của cậu đang biểu diễn trên sân khấu để cậu có thể nghỉ ngơi vài phút giữa chừng.
Các thợ trang điểm loay hoay quanh người nên cậu chẳng có cách nào xem điện thoại, bèn hỏi Túc An: “Mấy giờ rồi?”
Túc An nhìn đồng hồ: “Sắp tám giờ bốn mươi.”
“Chị xem điện thoại hộ em.” Kỷ Cẩm nói.
“Thẩm Kình Vũ có nhắn tin không?”
“À, chị sợ em làm mất đồ nên để hết trong xe rồi.”
“…” Kỷ Cẩm nghẹn lời, chỉ có thể nói.
“Vậy chỉ xem cho em anh ấy đánh xong chưa? Thành tích thế nào?”
Túc An vội lấy điện thoại ra.
Nhưng tín hiệu trong phòng hóa trang cực kém, khách mời trên sân khấu sắp hát xong mà cô còn chưa tải được trang web.
Nhân viên công tác đã đến giục, Kỷ Cẩm đành thôi.
***
Mười giờ tối.
Nhiều nơi trong thành phố đều đã yên tĩnh lại, người đi trên đường cũng dần thưa thớt, nhưng trong nhà thi đấu vẫn vô cùng náo nhiệt.
Hát nhảy xong một bài sôi nổi, cả người Kỷ Cẩm ướt đẫm mồ hôi.
Mệt vô cùng nhưng bản thân cậu không hề mệt mỏi, chỉ cảm thấy vui sướng tràn trề.
Nhóm vũ công của bài hát trước dồn dập rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại Kỷ Cẩm và ban nhạc đệm.
Những người hâm mộ bên dưới nhận ra đã chuẩn bị kết thúc, lập tức hô “thêm bài nữa*”.
(*) Gốc là 安可, phiên âm của từ “encore” là bài hát được biểu diễn vào cuối show vì được khán giả yêu cầu.
Kỷ Cẩm đánh mắt một vòng quanh khán đài, vẫn chưa thấy Thẩm Kình Vũ, khẽ nhíu mày: Trận ấy của anh ấy chưa kết thúc sao? Tại sao vẫn chưa tới? Không kịp chạy đến hay vì lí do gì khác đây?
Một lát sau, Kỷ Cẩm dời mắt đi, hất tay xuống với khán đài.
Người hâm mộ bên dưới hiểu động tác của cậu, nhanh chóng yên tĩnh lại.
Kỷ Cẩm mở lời: “Theo như sắp xếp, tiếp theo là bài hát cuối cùng của buổi tối hôm nay…”
Cậu còn chưa dứt lời, bên dưới lập tức hô lên.
“Đừng kết thúc mà!!”, “Hát vài bài nữa đi!”, “thêm bài, thêm bài, thêm bài!”
Kỷ Cẩm làm vài động tác để mọi người yên lặng, nhưng mãi mà những âm thanh phản đối ấy vẫn vang lên không dứt.
Cậu đành nói: “Trước bài hát cuối cùng, mong mọi người có thể cho tôi vài phút để nói mấy lời.”
Lúc này hội trường mới dần yên tĩnh lại.
Kỷ Cẩm liếm môi, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi chầm chậm mở miệng: “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn yêu thích âm nhạc của tôi đã đến đây hôm nay.
Mọi người không biết sau khi lên sân khấu, lúc tôi thấy bên dưới thật sự đầy ắp người tôi đã vui biết bao nhiêu đâu.
Gần ba năm nay tôi không thể nào làm việc được, vì vậy khi công ty nói muốn sắp xếp cho tôi một concert tái xuất, thật ra tôi cực kì lo lắng.
Tôi sợ quá lâu mình không lộ mặt, đã không còn ai muốn xem tôi biểu diễn nữa rồi…”
“Làm sao có thể?” “Bọn em bằng lòng này!” “Kỷ Cẩm em yêu anh!!!”
Fan dưới sân khấu cao giọng đáp lại, chẳng lâu sau, mọi người bắt đầu đồng thanh hô tên Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm ngắm những bảng tên, băng rôn và gậy huỳnh quang khắp hội trường, bất giác thấy mũi cay cay.
Cậu nhấc chiếc microphone ra, cúi người thật sâu với khán đài.
“Cảm ơn, cảm ơn các bạn.”
Tiếng reo hò bên dưới thật lâu không ngừng.
Một lát sau, cậu nói tiếp: “Kế tiếp, tôi muốn nhân cơ hội này cảm ơn công ty quản lý của mình và tất cả các nhân viên công tác.
Bọn họ đã cực kì vất vả để chuẩn bị cho buổi diễn ngày hôm nay.
Để làm tốt cho concert quan trọng này, tôi đã đưa ra rất nhiều yêu cầu, tất cả đều nhờ bọn họ đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện.”
“Tôi biết, thật ra tôi không phải người dễ gần, tôi rất xấu tính, dễ nổi nóng.
Nhưng có rất nhiều người, qua bao nhiêu năm như vậy vẫn không rời bỏ tôi, thật sự vô cùng