" Ông Nội.
Cháu và Lạc Ngưng không thể nào đâu" Vương Đình Hi sau khi đưa Thẩm Lạc Ngưng cùng Thẩm Lão Gia về thì liền lái xe quay về Cầm Viên.
Anh về đến nhà liền tìm đến Vương Lão Gia nói chuyện.
" Sao lại không thể? Tiểu Ngưng xinh đẹp, gia thế, học vấn đều ổn định.
Rất hợp với Cháu mà?" Vương Lão Gia càm ràm.
" Đó không phải là điều Cháu quan tâm.
Vấn đề ở đây là Ông Thẩm sẽ không đồng ý.
Thứ hai là Cháu và Lạc Ngưng cách nhau tận 6 tuổi.
Thứ ba, Cháu là Quân Nhân" Vương Đình Hi phân tích vấn đề ra cho Vương Lão Gia hiểu.
Anh mặc dù không muốn làm trái ý Ông nhưng lần này thật ra lại phải làm như thế.
Tuổi tác của anh và Thẩm Lạc Ngưng cách xa nhau.
Đặc biệt anh còn là Quân Nhân.
Vì thế, để Thẩm Lạc Ngưng gả vào nhà họ Vương là không thể.
Vương Lão Gia nghe Cháu Trai mình nói một tràn thì Ông thở dài một hơi "Thôi vậy.
Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Vài hôm nữa còn mời Tiểu Ngưng đi ăn một bữa cơm.
Coi như thay mặc Ông xin lỗi con bé".
" Vâng.
Ông nghỉ ngơi đi.
Con quay về Quân Khu có chút việc" Vương Đình Hi thấy Ông Nội mình hiểu ra được vấn đề thì cũng nhẹ lòng một chút.
" Ừm, Mau quay về đi" Vương Lão Gia xua xua tay ý bảo anh đi đi.
Còn Ông thì quay người đi thẳng lên lầu.
Nhìn bóng lưng cô độc của Ông.
Anh có chút đau lòng.
Ba Mẹ anh vì làm nhiệm vụ mà bỏ mạng nơi chiến trường.
Anh từ nhỏ đã sống cùng Ông Nội nên mọi thứ mà Anh có hiện giờ đều do một tay Ông dẫn dắt, dạy dỗ.
Nhìn Ông ngày một già đi, Anh lại bận bịu công việc ở Quân Khu không có thời gian về nhà.
" Tối nay Cháu về nhà ăn cơm tối cùng Ông.
Nhớ đợi Cháu nhé" Vương Đình Hi bỗng cất giọng rồi rời khỏi nhà.
Đại Viên
" Ông Nội, Ông đừng giận Ông Vương nhé!" Thẩm Lạc Ngưng dìu Thẩm Lão Gia vào nhà.
Vừa đi vừa nói.
Cô sợ Ông vì mình mà cãi lộn, nóng giận với Vương Lão Gia.
" Ông không có.
Lão già họ Vương đó thích cháu như vậy chứng tỏ Cháu rất xuất sắc.
Ông đây còn vui mừng đó chứ" Thẩm Lão Gia lắc đầu,cười vài tiếng.
Thật ra, Ông cùng Vương Lão Gia từ trước tới giờ luôn như vậy.
Nói chuyện chẳng hợp nhau.
Chẳng hiểu sao lại làm bạn được tới bây giờ.
"Thật ra Lão Vương cũng rất đáng thương.
Ba Mẹ của thằng nhóc Đình Hi mất từ sớm.
Là Ông ấy một tay nuôi dạy nó nên người.
Nay nó trưởng thành, bận bịu công việc ở Quân Khu ít khi về nhà nên hẳn là ở nhà một mình Ông ấy sẽ rất cô độc." Thẩm Lão Gia đồng cảm, kể cho Thẩm Lạc Ngưng nghe.
" Vậy thì sau này.
Cháu cùng Ông sẽ tới thăm Ông ấy nhiều một chút" Thẩm Lạc Ngưng sau khi nghe xong thì có chút buồn lòng.
"Ừm.
Cháu đêm nay ở lại đây hay quay về trường?"Thẩm Lão Gia nhìn nhìn Thẩm Lạc Ngưng rồi