"Không tin sao? Nhưng mà sự thật chính là như vậy đấy"
Thẩm Ý Thi cười cười khinh bỉ.
Sở Vân Dung dường như điên cuồng, bà liền quay người rời khỏi nhà giam.
Sau khi Sở Vân Dung đi, một người phụ nữ đứng bên ngoài nhìn theo.
Là Trần Kim Uyên....
Sau khi Sở Vân Dung về nhà, bà liền đi thẳng lên phòng mình.
Trần Kim Uyên rất nhanh đã truyền ra tin tức về lai lịch của Thẩm Lạc Ngưng cho mỗi người ở Đại Viên và Cầm Viên biết.
Người biết được đầu tiên là Thẩm Gia Hứa.
Anh nhanh chóng trở về Đại Viên.
Hôm nay cũng là ngày Thẩm Lão Gia cùng Vương Lão Gia quay về sau chuyến du lịch.
Hai lão nhân gia đang trên đường về Đại Viên.
Sở Vân Dung nghe tin thì có chút run rẩy, không phải vì bà sợ khi nghe được thân phận trước đó của Thẩm Lạc Ngưng mà là bà đang đau đớn thay cho cô vì những gì đã trải qua.
"Tiểu Ngưng của mẹ, rốt cuộc con đã phải đau đớn như thế nào hã"
Sở Vân Dung ôm lấy hòm đồ nhỏ của Thẩm Lạc Ngưng mà khóc lóc.
Thẩm Lạc Ngưng đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đợi mọi người về chất vấn.
"Tiểu Ngưng"
Thẩm Gia Hứa trở về đầu tiên, anh tiến tới ôm lấy Thẩm Lạc Ngưng vào lòng.
"Đừng sợ, cả nhà sẽ không bỏ rơi em"
Anh lo lắng Thẩm Lạc Ngưng sẽ vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều.
Thẩm Lạc Ngưng nuốt xuống một ngụm nước bọt đắng chát.....
"Anh, đôi tay này của em từng nhuốm rất nhiều máu...em là người xấu"
"Tiểu Ngưng, ngoan, đó là trước kia, hiện tại em là người lương thiện, lương thiện nhất mà anh hai từng biết."
Thẩm Gia Hứa nghe lời cô nói thì lòng đau như cắt, anh vỗ vỗ lên lưng cô an ủi.
Thẩm Lạc Ngưng tựa cằm lên vai anh, không muốn nói thêm gì nữa.
"Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng của mẹ"
Sở Vân Dung từ trên lầu đi xuống, cất giọng tìm kiếm Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng có lẽ thấy người khó đối mặt nhất chính là Sở Vân Dung.
Thẩm Gia Hứa nhíu mài nhìn mẹ mình, dáng vẻ này của bà giống hệt lúc Thẩm Lạc Ngưng mất tích....điên điên dại dại.
"Mẹ...."
Sở Vân Dung bình tĩnh đi đến gần Thẩm Lạc Ngưng.
"Đau ở đâu? Chổ này, chồ này, có đau không con?"
Sở Vân Dung nâng đôi mắt đầy nước nhìn Thẩm Lạc Ngưng, bà chỉ ở tay ở chân của cô hỏi thăm.
"Không đau"
Thẩm Lạc Ngưng lắc lắc đầu trả lời.
"Mẹ, chuyện của Thẩm Ý Thi cũng là do con làm, tay của cô ta là con phế, cô ta trở thành con nghiện cũng là do con làm"
Thẩm Lạc Ngưng quyết định nói rõ ràng một lần.
"Mẹ biết, mẹ đều biết.
Ý Thi....nó đáng bị như vậy"
Sở Vân Dung nghĩ tới những việc Thẩm Ý Thi đã từng làm, từng bước từng bước muốn dồn Thẩm Lạc Ngưng vào đường chết, không hề nương tay mà có ý định giết chết Thẩm Lão Gia.
Những việc trên đều chạm hẳn đến giới hạn của Thẩm Lạc Ngưng....
"Mẹ....con là người xấu"
Thấy biểu hiện của Sở Vân Dung như vậy làm cho Thẩm Lạc Ngưng vô cùng sửng sờ....bà không có một chút bất ngờ gì.
"Hôm nay mẹ đã đi đâu ạ? Mẹ đến gặp Thẩm Ý Thi sao?"
Sở Vân Dung nghe vậy thì nhanh chóng giải thích.
"Không phải mẹ muốn giấu con, chỉ là Trần Kim Uyên, bà ta đưa cho mẹ địa chỉ của nhà giam nơi Ý Thi bị giam....mẹ muốn đến thăm nó một chút"
"Sau này mẹ đừng tiếp xúc với bà ta nữa,