"Nói, Trần Kim Uyên là gì của cô?"
Lục Tiểu Hy nghiêm túc hỏi.
"Tôi không biết"
Vừa nói ra ba chữ trên, lục phũ ngũ tạng của Lăng Chi liền quặn đau như cắt, cổ họng dâng lên một chút tanh hôi.
Lăng Chi đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Nói dối"
Lục Tiểu Hy cao hứng vỗ tay, cô dường như rất thích loại thuốc mà Ady mới sáng chế ra.
Lăng Chi cau mài nhìn Lục Tiểu Hy trước mặt.
"Trần Kim Uyên là ai?"
Lục Tiểu Hy tiếp tục hỏi, cô chắc chắn rằng Lăng Chi vẫn sẽ nói dối.
"Không quen biết"
Quả nhiên, nói xong câu đó, Lăng Chi lại tiếp tục phun ra ngột ngụm máu.
Dường như cô ta đã hiểu chuyện gì xảy ra nên một mực im lặng, không hề hé môi ra nói một lời nào nữa.
"Ady, anh liền chế thuốc khiến cô ta không nói chuyện liền hộc máu mà chết đi"
Lục Tiểu Hy có chút mất hứng nhìn nhìn Ady nói.
Ady quay người rời đi, tiếp tục về phòng thí nghiệm của mình.
Lục Tiểu Hy buồn chán nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Enly.
Enly đang trên phim trường quay phim nên bảo sẽ tới sau khi quay xong.
Lục Tiểu Hy giỏi thủ đoạn một thì Enly giỏi thủ đoạn tới mười.....
.....
Tại nơi diễn ra triển lãm tranh của Bạch Ưng, hiện tại đã có rất nhiều hoạ sĩ và phóng viên tới.
Alex ra mặt đón khách và đặc biệt chào hỏi những vị khách quý.
Thẩm Lạc Ngưng đang ở trong phòng nghĩ ngơi, hôm nay tiểu bảo trong bụng có chút kích động nên đạp bụng khiến cô có chút mệt mõi.
"Con gái ngoan, đừng làm mẹ đau nữa"
Vương Đình Hi đau lòng, anh khuỵ một chân xuống ngồi xoa xoa bụng Thẩm Lạc Ngưng.
Vì không muốn để Alex đợi lâu nên Thẩm Lạc Ngưng rất nhanh đã tiến ra ngoài.
Đi bên cạnh cô là Vương Đình Hi.
Một cặp nam nữ thanh tú tiến vào khiến cả phòng triển làm có chút sôi nổi.
Từng bước từng bước trong buổi triển lãm tranh dần diễn ra theo thứ tự.
Cả ngày hôm nay diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tối đó, Alex hẹn ông Piex ra ngoài cùng dùng cơm.
Tất nhiên là có Thẩm Lạc Ngưng.
"Chào cô Bạch Ưng.
Tôi đã xem qua tranh của cô....rất có hồn"
Piex hiếm khi cất lời khen ngợi.
"Cảm ơn ông Piex, tranh của tôi vẫn còn rất nhiều sơ sót"
Thẩm Lạc Ngưng cười cười, lịch sự trả lời.
Vương Đình Hi ngồi bên cạnh không nói gì, từ đầu tới cuối im lặng gắp thức ăn cho cô.
"Đây là chồng tôi, Vương Đình Hi"
Thẩm Lạc Ngưng lịch sự giới thiệu trước.
"Chào ngài Vương, rất vui được làm quen"
Ông Piex đứng dậy bắt tay với Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi tất nhiên cũng đứng dậy lịch sự chào hỏi.
"Rất vui được làm quen"
Sau khi làm quen xong, không khí trong phòng ăn cũng bớt căng thẳng, Thẩm Lạc Ngưng và ông Piex trò chuyện về việc vẽ tranh, Vương Đình Hi vẫn cứ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, chăm sóc cho vợ mình.
"Xin lỗi, tôi đến hơi trễ"
Một giọng nữ vang lên, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ phương Tây nhanh chân bước vào.
"Monica, cô đến trễ, nào phạt một ly nhé" Ông Piex giả vờ trách cứ, nâng một ly rượu tới trước mặt Monica.
Monica thản nhiên nhận lấy ly rượu uống cạn một hơi.
Đặt ly rượu xuống, cô ta quét mắt một vòng đánh giá từng người.
Ánh mắt cô ta