Đào Đào: ulatr t khổ quá mà, cái app lỗi nảy t up lên xong nó lỗi giờ t viết lại từ đâu xog cái nó tự lên, mọi người đừng care chap kia nha, chap này mới khớp nội dung nè=)))mệt mõi quá muốn đi ngủ luôn cho rồi
"Ngày mai tiếp tục nghỉ dưỡng bệnh thêm một ngày nữa"
Vương Đình Khanh đưa mắt lên nhìn Hàn Lạc Miên dặn dò.
Hàn Lạc Miên ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi cúi đầu ăn cháo trong bát mình.
Cháo là do Thẩm Lạc Ngưng cho dì Trần mang đến khi nghe tin Hàn Lạc Miên bệnh không xuống giường được.
"Anh, không đi làm sao?"
Hàn Lạc Miên thấy Vương Đình Khanh vẫn đang vô cùng thoải mái, chưa có dự định sẽ thay đồ đi làm nên hỏi một câu.
"Xin nghỉ phép"
Vương Đình Khanh vốn dĩ hôm nay sẽ lên máy bay, bay sang Anh kí một hợp đồng vô cùng quan trọng với tập đoàn ANA nhưng vì Hàn Lạc Miên đổ bệnh nên anh quyết định lùi lịch trình sang ngày mai.
Đồng nghĩa là tối nay anh sẽ bay đi.
Sau khi Hàn Lạc Miên ăn xong, Vương Đình Khanh cho cô uống thuốc rồi bế cô lại vào phòng ngủ.
Vốn dĩ cô có thể tự đi nhưng anh vẫn một mực không cho cô chạm chân xuống đất.
"Người làm bác sĩ như em chỉ biết chăm sóc cho bệnh nhân thôi à? Bản thân em tưởng mình là siêu nhân, kháng bệnh hết rồi sao?"
Vương Đình Khanh nhìn sắc mặt của Hàn Lạc Miên rồi thấp giọng trách mắng.
Hàn Lạc Miên tuy bị mắng nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Anh cúi đầu lại thấy cô đang lén cười thì lại càng khó hiểu.
Bệnh đến ngốc rồi sao?
Chiều hôm đó, Hàn Lạc Miên biết tối nay Vương Đình Khanh sẽ đi công tác nên ngồi dậy p đồ vào vali cho anh.
Vương Đình Khanh thay đồ xong thì vào phòng thấy cô đang ngồi xếp đồ cho mình.
"Cuối tuần anh về"
Vương Đình Khanh cất máy tính của mình vào vali rồi nâng mắt lên nhìn Hàn Lạc Miên.
Cuối tuần, là sinh nhật cô.
"Được, em sẽ đợi"
Hàn Lạc Miên gật đầu một cái.
Vương Đình Khanh ngồi lại một lúc rồi mới quay người rời khỏi nhà, anh cùng thư kí Lưu đi thẳng đến sân bay, bay liền trong đêm đến Anh.
Ngày hôm sau, Hàn Lạc Miên rất ngoan, nghe theo lời anh dùng cả ngày nghỉ đó để dưỡng bệnh cho khỏi hẳn rồi mới đến bệnh viện làm việc trở lại.
"Lạc Miên, em đã khoẻ hẳn chưa? Anh nghe nói em bệnh đến không xuống giường nổi"
Lê Duật, cũng là nam bác sĩ vài hôm trước kề vai bá cổ cười nói vui vẻ với Hàn Lạc Miên khiến Vương Đình Khanh tức điên lên.
Hôm nay anh ta thấy Hàn Lạc Miên đã đến bệnh viện làm việc trở lại thì nhanh chân đến hỏi thăm sức khoẻ cô.
"Không sao, cảm mạo bình thường thôi"
Hàn Lạc Miên lắc đầu, lịch sự trả lời.
Cô vốn dĩ đâu có yếu đuối như vậy.
Lê Duật lại nhìn cô với ánh mắt vô cùng đau lòng.
"Ôi, bác sĩ Lê và bác sĩ Hàn thân thiết quá, khi nào mới công khai mối quan hệ này đây.
Khi nào tôi mới nhận được thiệp cưới của cả hai đây?"
Những y tá xung quanh nhận ra sự khác biệt của Lê Duật khi đối xử với Hàn Lạc Miên nên bắt đầu trêu chọc.
Những lời trêu ghẹo này lọt vào tai Hàn Lạc Miên khiến cô thấy không vui vẻ nên muốn mở miệng giải thích.
"Tôi đang theo đuổi bác sĩ Hàn của các cô đấy.
Đợi ngày cô ấy về làm Lê phu nhân nhé"
Lê Duật bỗng nhiên nhảy vào giải thích trước, lúc nói còn cố ý nhìn sang Hàn Lạc Miên với ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Anh thích cô là thật, sắp tới có thể sẽ tỏ tình cô là khác.
Hàn Lạc Miên biết Vương Đình Khanh không muốn công khai mối quan hệ vợ chồng của cả hai nên cô không muốn làm trái ý anh đành quyết định quay người rời đi, chọn cách im lặng.
"Cô ấy đang ngại ngùng"
Lê Duật nhìn theo bóng dáng Hàn Lạc Miên rời đi