"Hạ Thương, em mau chuyển chổ ngồi.
Không được làm phiền trò Doãn Mạt"
Thầy chủ nhiệm vào lớp liền thấy Hạ Thương nằm dài xuống bàn nhìn Vương Doãn Mạt không chớp mắt nên lên tiếng nhắc nhở.
"Em có làm gì đâu thầy?"
Hạ Thương nghe tin thầy chủ nhiệm muốn chuyển chổ mình thì nhảy dựng lên.
"Mau ngồi ngay ngắn lại"
Thầy chủ nhiệm cau mày nhìn Hạ Thương.
"Cậu bớt trả treo đi"
Vương Doãn Mạt nghiêng đầu lườm Hạ Thương một cái.
"Vâng vâng"
Hạ Thương ngoan ngoãn gật đầu, anh đưa tay lục lọi balo lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học.
Cả tiết học hôm đó, Hạ Thương nằm dài ra bàn nghe giảng, trong tập không có lấy một chữ.
Viết còn chưa động lên giấy.
"Mạt Mạt, đi ăn thôi"
Nghe tiếng trống báo hết giờ, anh liền vui vẻ bật dậy cười một cái nhìn sang Vương Doãn Mạt rồi kéo cô rời đi.
"Hai người dính nhau như vậy.
Định khi nào mới chịu công khai mối quan hệ đây?"
Một vài người bạn trong lớp đi ngang qua thấy Vương Doãn Mạt và Hạ Thương ngồi cạnh nhau trong căn tin thì cất giọng hỏi.
Hạ Thương và Vương Doãn Mạt đồng thời đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
Rõ ràng trong mắt cả hai đều có nhau, đối xử với nhau như người yêu nhưng lại chưa ai mở lời thế nên mối quan hệ mập mờ này cứ tiếp tục diễn ra như thế.
Nhìn nhau thật lâu, rốt cuộc Vương Doãn Mạt cũng dời mắt đi trước.
Hạ Thương cũng rơi vào im lặng, anh cụp mắt nhìn xuống đĩa cơm trên bàn như suy nghĩ điều gì đó.
Vì câu hỏi lúc nảy mà không khí giữa Vương Doãn Mạt và Hạ Thương trở nên khá ngột ngạt.
Cả buổi ăn, không ai nói với ai câu nào.
Phần ai nấy ăn xong liền cùng nhau trở về lớp.
Tối hôm đó, theo thường lệ, Hạ Thương lại đưa Vương Doãn Mạt về.
Cả đường đi, Vương Doãn Mạt cúi đầu nhìn chân mình mà di chuyển.
"Cẩn thận"
Vì cứ cúi đầu đi như vậy nên Vương Doãn Mạt không quan sát được tình hình phía trước, một chiếc xe đạp đang lao tới.
Hạ Thương nhanh tay kéo cô qua một bên.
"Xin lỗi nhé"
Hạ Thương gật đầu xin lỗi với bạn học chạy xe đạp một tiếng rồi cho tay vào túi quần nhìn Vương Doãn Mạt.
"Sao không nhìn đường?"
Anh thấp giọng tra hỏi cô.
"Suy nghĩ"
Vương Doãn Mạt nhanh chóng đáp lại.
"Vương Doãn Mạt, cậu có thể đợi mình không?"
Bỗng nhiên Hạ Thương trở nên khác với thường ngày, anh dùng dáng vẻ nghiêm túc nhất để nói chuyện với cô.
Vương Doãn Mạt"???"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẫn chưa hiểu rõ câu hỏi của Hạ Thương đặt ra.
"Vài năm nữa, khi mình thành công rồi.
Mình sẽ danh chính ngôn thuận đón cậu về là bà Hạ"
Hạ Thương tuy là Hạ Thiếu của nhà họ Hạ có tiếng ở Hải Thành nhưng anh muốn tự sức mình gầy dựng sự nghiệp, không muốn ăn bám gia đình.
Hiện tại vẫn còn đi học, hai bàn tay trắng nên không muốn để Vương Doãn Mạt theo cùng mình chịu khổ.
"Ai muốn làm bà Hạ của cậu chứ?"
Vương Doãn Mạt nhanh chóng phủ nhận lời Hạ Thương nói.
"Mạt Mạt à.
Thật ra mình rất sợ, khi chúng ta cứ ở mối quan hệ mập mờ thế này, có một ngày cậu sẽ bị người khác cướp đi mất"
Hạ Thương nhỏ giọng tủi thân.
"Hạ Thương.
Mình đợi cậu"
Một lời đảm bảo chắc chắn của Vương Doãn Mạt dành