"A Thương"
Một cô gái ngồi ở trước giường thấy Hạ Thương tỉnh dậy thì cất giọng gọi.
Hạ Thương nặng nề mở đôi mắt đã hôn mê suốt mấy tuần liền của mình lên.
"Cô là ai?"
Hạ Thương thấp giọng hỏi, vì không mở miệng đã lâu nên cổ họng khi nói có chút đau rát khiến anh cau chặt mày.
"Em là Hàn Thư, vị hôn thê của anh"
Hàn Thư đưa mắt nhìn Hạ Thương, cô ta không chú ý đến biểu hiện của anh.
"Vị hôn thê? Từ đâu chui ra vậy?"
Hạ Thương nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, liếc mắt hỏi ngược lại.
"Ba anh chưa nói cho anh biết sao? Trong thời gian anh hôn mê, ba anh đang có ý định liên hôn giữa hai gia đình chúng ta"
Hàn Thư quên mất là Hạ Thương chưa biết chuyện này.
"Kêu ông ta tới, tới muốn nói chuyện"
Hạ Thương chống tay xuống giường, muốn dựa người vào thành giường.
Hàn Thư tiến tới muốn giúp đỡ anh.
"Tránh ra, đừng chạm vào người tôi"
Hạ Thương cho cô ta một ánh mắt giết người, cảnh cáo một câu.
Hàn Thư nhìn thấy ánh mắt này thì có chút sợ hãi, vô thức lùi về sau.
"Đối xử với vợ chưa cưới của mày như vậy sao?"
Một giọng nói đầy quyền lực vang lên từ cửa phòng bệnh, sau đó là một người đàn ông mặc âu phục tiến vào.
"Ông đến đúng lúc lắm, chưa có sự đồng ý của tôi, ông lại tự bày mưu tính kế đem cô ta nhét vào tay tôi?"
Hạ Thương nhếch môi nhìn người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi trước mặt.
"Mày nói chuyện với ba mày như vậy à? Thời gian ở Hải Thành đã dạy mày thành như vậy rồi sao?"
Hạ Chính- ba của Hạ Thương bất mãn nhìn con trai mình.
"Trước giờ tôi vẫn như vậy"
Hạ Thương nhún vai đáp.
"Tôi nói cho ông biết, trước khi tôi xuất viện, mọi chuyện phải trở về vị trí ban đầu.
Còn vị hôn thê mà ông mang đến đây, ông có thể tự mình cưới cô ta"
Không đợi ba mình trả lời, Hạ Thương lại thấp giọng nói tiếp.
"Mày dám đàm phán, đưa ra yêu cầu với tao sao?"
Hạ Chính nhếch môi cười lạnh.
"Vậy thì ông cứ đợi tôi xuất viện"
"Mày quên là mẹ mày còn đang ở nhà cũ?Mày muốn đối đầu với tao?"
Hạ Chính cố tình nhắc đến mẹ của Hạ Thương, đó chính là điểm yếu của anh.
Hạ Thương đang định cong môi lên đáp trả, nghe đến lời này thì nét mặt anh khựng lại, một ánh mắt sắc như dao ném về phía Hạ Chính.
"Ông dám đụng đến bà ấy?"
Hạ Thương cắn chặt răng, nói từng chữ.
Hàn Thư từ lúc Hạ Chính đến, cô ta đã biết điều tự mình rời khỏi phòng.
"Ngoan ngoãn nghe lời, mẹ mày sẽ được bình an"
Hạ Chính dửng dưng trước thái độ của Hạ Thương, ông ta để lại một câu rồi rời khỏi phòng.
Hạ Thương đưa mắt nhìn xuống chân mình, sau ca phẫu thuật thành công, chân anh đang dần phục hồi, chỉ là sau này đi lại chắc sẽ có chút bất tiện.
Bỗng nhiên anh nhớ lại lời Hàn Thư nói, anh đã hôn mê suốt mấy tuần liền.
Sau ngày anh bị tai nạn, tính đến nay cũng khá lâu.
Hạ Thương lần mò tìm kiếm điện thoại của mình bật lên, may mà vẫn còn pin.
Mở màn hình lên liền thấy một loạt tin nhắn được gửi đến.
Mạt Mạt!
Hạ Thương cầm điện thoại mà tay run rẩy không ngừng.
Anh chăm chú đọc từng dòng tin nhắn mà Vương Doãn Mạt gửi đến.
[A Thương, cậu khi nào mới chịu trở về?]
[A Thương, một tuần rồi! ]
[A Thương, cậu có ổn không?]
[A Thương, có phải cậu