Phòng Ăn
"Ông Nội, Ông ăn nhiều một chút" Thẩm Lạc Ngưng gắp một miếng cá Ông thích ăn.
"Ừm, Cháu cũng ăn đi"Thẩm Lão Gia đáp.
" Hôm nay con ở lại đây đi.
Mai sáng A Hứa nó chở con về trường"Thẩm Lão Gia lại nói.
"Vâng" Thẩm Lạc Ngưng trả lời một tiếng.
"Tiểu Ngưng, Con ăn cái này đi.
Chị Trần làm rất ngon đó" Sở Vân Dung gắp cho cô một miếng cá ngừ.
Thẩm Lạc Ngưng ánh mắt có chút động nhưng chỉ chốc lại liền quay lại bình thường.
" Mẹ, Em ấy không thích ăn cá ngừ" Thẩm Gia Hứa trầm giọng.
"Cái đó, Mẹ quên mất.
Tiểu Ngưng, Mẹ" Sở Vân Dung lúng túng.
"Không sao.
Mẹ đừng tự trách" Thẩm Lạc Ngưng nhẹ giọng.
Thẩm Lão Gia thấy một màn này không khỏi thở dài trong lòng.
Con dâu năm đó chính tay làm lạc mất Thẩm Lạc Ngưng.
Sau khi Thẩm Lạc Ngưng mất tích.
Sở Vân Dung như người điên suót ngày tìm kiếm, gọi tên con gái mình nhưng cũng đều vô dụng.
" Ta no rồi, Lên phòng nghỉ đây.
Các con cứ tiếp tục" Thẩm Lão Gia lấy cớ ăn no quay về phòng.
" Cháu dìu Ông lên" Thẩm Lạc Ngưng đứng dậy dìu ông lên lầu.
Bàn ăn chỉ còn lại hai mẹ con Sở Vân Dung và Thẩm Gia Hứa.
" Mẹ, Sau này hãy chiếu cố Lạc Ngưng một chút.
Em ấy khổ nhiều rồi" Thẩm Gia Hứa mở giọng trách mắng.
" Mẹ biết rồi.
Chỉ là vô ý quên mất" Sở Vân Dung tự trách.
"Con đến công ty" Nói xong anh đứng dậy quay người rời khỏi nhà hướng công ty mà đi.
Phòng Thẩm Lạc Ngưng
Thẩm Lạc Ngưng nằm trằn trọc mãi cũng chẳng ngủ được.
Cô bỗng nhớ lại những chuyện quá khứ mà khẽ nhíu mài.
Những năm đó như một cơn ác mộng khiến cô muốn quên cũng không quên được.
Đó là lý do khiến cô trở nên sắc đá, lạnh lùng như ngày hôm nay.
Thẩm Lạc Ngưng ít khi lộ ra cảm xúc thật của mình.
Cô luôn giữ cho mình một nét mặt vô cảm.
Nét mặt vô cảm của cô làm cho mọi người xung quanh đau lòng.
Là đau lòng vì không biết những năm qua cô trải qua chuyện gì mà luyện cho mình một chiếc áo giáp cứng cỏi như vậy.
Không gian yên tĩnh bỗng nhiên điện thoại cô reo lên.
Trên màn hình điện thoại hiện lên vài chữ.
"Alo? Hứa Du?"Thẩm Lạc Ngưng nhấc máy.
"Tiểu Lạc