"Buông tay, Cậu đang làm phiền Vị Hôn Thê của tôi đó" Giọng nam trầm thấp vang lên.
Vương Đình Hi gạt tay Lý Kiệt đang nắm lấy tay của Thẩm Lạc Ngưng ra.
Anh đứng chắn trước mặt cô.
Thẩm Lạc Ngưng có vài phần ngạc nhiên, cô đánh mắt nhìn anh.
" Vợ à? Anh xin lỗi, đáng lẽ hôm qua không nên chọc em giận" Anh kéo Thẩm Lạc Ngưng vào lòng, giọng nói đầy ôn nhu.
"Chẳng phải tại anh sao?" Thẩm Lạc Ngưng biết người ta đang giúp mình nên cũng ngoan ngoãn, thông minh phối hợp diễn kịch.
"Sau này anh sẽ không như vậy nữa.
Ngoan, Về nhà nhé!" Anh kéo tay Thẩm Lạc Ngưng ra khỏi nhà hàng.
Hứa Du thấy thế liền theo sau, trước khi đi còn liếc Lý Kiệt một phen.
Dám phá hỏng tâm trạng của Tiểu Lạc Ngưng nhà nàng.
Còn phía Hàn Vũ được xem một màn anh hùng cứu mỹ nhân của Vương Đình Hi thì há mồm trợn mắt.
Không tin vào mắt mình.
Hôm nay có quá nhiều bất ngờ rồi.
Lúc nảy thi thấy hắn cười, sau lại ra tay cứu một cô gái.
Không giống tác phong hằng ngày của Vương Đình Hi cho lắm nhưng xem được một màn này cũng coi như sống không uổng phí.
Ra khỏi nhà hàng.
Vương Đình Hi liền buông tay Thẩm Lạc Ngưng ra.
" Xin lỗi, Lúc nảy có vài phần mạo phạm em rồi" Anh cúi đầu hối lối.
"Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ" Cô khẽ cười.
Lúc nảy nếu không có anh, cô tất nhiên vẫn giải guyết được Lý Kiệt.
Nhưng người khác bất bình thay cô liền ra tay trợ giúp.
Cô làm sao mà trách móc người ta được.
"Vậy tôi đi trước.
Có duyên sẽ gặp lại" Vương Đình Hi nói.
"Ừm, Tạm biệt" Thẩm Lạc Ngưng gật đầu.
Sau khi Vương Đình Hi rời đi Hứa Du mới choàng tỉnh.
" Aaa, Mỹ nam, Tiểu Lạc Ngưng, Người đàn ông đó đẹp trai quá đi.
Lúc này anh ta soái vô cùng luôn." Hứa Du khen nức nở.
"Về thôi.
Hôm nay đủ mệt rồi a" Thẩm Lạc Ngưng vươn vai.
" Tiểu Lạc Ngưng, chuyện hôm nay mình thành thật xin lỗi cậu.
Mình không biết rằng mẹ lại sắp xếp cho mình xem mắt một tên không có não như vậy" Hứa Du cúi đầu,cô tức giận vô cùng.
Biết trước vậy cô đã tự mình đi, không kéo theo Thẩm Lạc Ngưng để cô phải chịu uất ức thay mình.
"Không sao.
Có mình đi thì cậu mới nhìn ra được bộ mặt của anh ta" Thấy Hứa Du tự trách mình Thẩm Lạc Ngưng khẽ an ủi.
Quả thật cô có chút tức giận nhưng khi thấy vẻ mặt của Hứa Du thì mọi tức giận đều biến mất.
" Vậy cậu, Sẽ không giận mình, sẽ không nghỉ chơi mình chứ?" Hứa Du nâng đôi mắt đầy lệ nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
"Sẽ không" Nói xong cô kéo tay Hứa Du đi về
Ký Túc Xá
"Các cậu về rồi sao? Nghe nói Hứa Du cậu đi xem mắt à?" Phương Kỳ thấy Thẩm Lạc Ngưng cùng Hứa Du về thì hỏi han.
Phương Kỳ là cô gái trầm tính, ngoại hình tương đối.
Nhìn vào rất thu hút người khác.
"Ừm, Nhưng thất bại rồi.
Còn hại mình phải tức giận một phen" Hứa Du chống nạnh nói.
"Xảy ra chuyện gì sao? Phương Kỳ thấy cô nàng tức giận liền hỏi.
Hứa Du quẳng túi sách đi ngồi xuống kể lại toàn bộ câu chuyện cho Phương Kỳ nghe.
" Tra nam, Đáng ghét thật" Phương Kỳ là người trầm tính nhưng sau khi nghe xong lại phải nổi giận.
"Lạc Ngưng.
Cũng may là có cậu