Tối hôm đó, trước ngày diễn ra hôn lễ một ngày.
Vì bên nước T có tục trước khi tổ chức hôn lễ, chú rể cùng cô dâu sẽ không thể gặp nhau.
Không gặp nhau vài ngày nên Vương Đình Hi có chút không nhịn nỗi nên liền lén đến Đại Viên gặp Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng đang chăm sóc da trước khi ngủ thì nghe có tiếng động ngoài cửa sổ.
"Ai đó?" Thính giác của Thẩm Lạc Ngưng vô cùng nhạy bén.
Bỗng nhiên có bóng người ngoài cửa sổ nhảy vọt vào trong phòng.
"Bà Xã"Vương Đình Hi có chút xấu hổ, anh gãi đầu nói.
"Đình Hi?"Thẩm Lạc Ngưng có chút bất ngờ.
"Nhớ em..."Vương Đình Hi tiến tới ôm ôm Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng có chút buồn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn để Vương Đình Hi ôm.
Năm phút trôi qua....!
Bảy phút trôi qua....!
Mười phút trôi qua....!
Cuối cùng Vương Đình Hi cũng chịu buông Thẩm Lạc Ngưng ra.
Anh ghé trán cô hôn nhẹ một cái sau đó quay người vọt ra cửa sổ.
Thẩm Lạc Ngưng đứng hình vài giây sao đó lao ra cửa sổ tìm hình bóng anh.
Chẳng biết Vương Đình Hi là người hay ma, anh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh....!
Đang đứng ngoài cửa sổ thì ngoài cửa có tiếng gõ.
[Cốc...Cốc...Cốc]
"Tiểu Ngưng..."Sở Vân Dung ngoài cửa khẽ gọi.
"Mẹ vào đi ạ"Thẩm Lạc Ngưng quay người đi vào.
Sở Vân Dung mở cửa đi vào, trên tay bà cầm một cái hộp nhỏ.
Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu nhìn bà.
"Đây là của hồi môn của mẹ dành cho con.
Trước kia là của bà ngoại con cho mẹ"Sở Vân Dung đặt cái hộp vào tay Thẩm Lạc Ngưng.
"Mẹ..."Thẩm Lạc Ngưng nhìn cái hộp trong tay, cô chưa mở ra xem.
"Cảm ơn mẹ.
Con sẽ giữ nó thật kĩ"Thẩm Lạc Ngưng ngẩng đầu cười thật tươi với Sở Vân Dung.
Sở Vân Dung nhìn con gái thật lâu, khoé mắt có chút ươn ướt.
Con gái bà sắp lên xe hoa rồi....!
"Mẹ.
Đừng khóc..."Thẩm Lạc Ngưng rất nhanh đã nhận ra thái độ của Sở Vân Dung nên vỗ nhẹ lên tay bà.
"Mẹ cảm thấy rất hạnh phúc..."Sở Vân Dung lắc đầu, bà lấy tay gạt đi nước mắt bên má.
Sau khi Sở Vân Dung rời khỏi phòng, Thẩm Lạc Ngưng cũng chưa mở cái hộp bà đưa cho cô ra coi.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi suy nghĩ về những ngày còn ở căn cứ XIX.
Đối với cô mà nói, cô vẫn chưa biết đối mặt với Sở Vân Dung ra sao.
Dù dì năm đó.....!
Sáng hôm sau, cũng là ngày diễn ra hôn lễ của Thẩm Lạc Ngưng cùng Vương Đình Hi.
Hôm nay Thẩm Lạc Ngưng dạy rất sớm, bình thường cô đã dạy sớm, hôm nay lại còn sớm hơn.
Trong lòng Thẩm Lạc Ngưng vô cùng nôn nao, có chút lo lắng đan xen.
Sau khi đã ăn sáng và chuẩn bị mọi thứ, Thẩm Lạc Ngưng lên đường đến khách sạn Vila, nơi hôn lễ được diễn ra.
Khi đang dừng xe đợi đèn đỏ, từ phía sau bỗng có người tăng tốc đụng vào đuôi xe của Thẩm Lạc Ngưng khiến cô có chút hoảng hốt.
Sở Vân Dung vô cùng sợ hãi hét lên.
"Ôi trời ơi.
Tiểu Ngưng.
Con không sao chứ?"
"Con không sao.
Mẹ không sao chứ?" Thẩm Lạc Ngưng kiểm tra tay chân của Sở Vân Dung.
Sau khi kiểm tra thấy Sở Vân Dung không sao, Thẩm Lạc Ngưng mới cho xe đi thẳng đến khách sạn Vila.
Đến nơi, cô lên thẳng phòng dành cho cô dâu để trang điểm cùng thay đồ.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên ầm ĩ.
[Reng...Reng...]
"Alo? Tiểu Hy?"Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng nghe điện thoại.
"Ann, cậu cẩn thận.
Mình điều tra thấy, hắn ta đã đến nước T.
Hôm nay lại là ngày cưới của cậu.
Mình có chút lo lắng..."Lục Tiểu Hy nhanh miệng nói.
Thẩm Lạc Ngưng nghe tin hắn ta đã đến đây thì ánh mắt khẽ động.
"Ann, cậu yên tâm.
Mình đã hack camera của khách sạn.
Khi nào thấy hắn, mình sẽ phát tín hiệu cho cậu biết"Lục Tiểu Hy thấy Thẩm Lạc Ngưng im lặng thì nói tiếp.
"Yên tâm.
Sẽ không sao.
Thoải mái chút" Thẩm Lạc Ngưng dường như cảm nhận được sự căng thẳng của Lục Tiểu Hy nên trấn an cô.
Sau khi cúp máy