Lí Vụ nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, sợ cô bận tâm, trả lời: Có.
Trên thực tế, chiều nay, chỉ có bạn cùng phòng, nam sinh hàng trước, và cô gái tên Đào Uyển Văn mà Thành Duệ nói đã chủ động bắt chuyện với cậu, còn lại một người bạn học cũng không có.
Họ đã quen với một vòng tròn cố định, tất cả bọn họ đều có một nỗi sợ hãi tự nhiên trước người lạ và những kẻ xâm nhập, so với trao đổi, tựa hồ bọn họ càng thích quan sát từ xa hơn.
Toàn bộ buổi chiều, trừ đi vệ sinh, Lí Vụ vẫn luôn ngồi tại chỗ của mình.
Chỉ có khoảng không gian nhỏ này mới có thể khiến cậu bình tĩnh.
Cậu cũng phát hiện, chương trình học của cậu đã giảm sút một chút, mỗi một môn đều thế, tiến trình học tập của trường nổi tiếng cũng nhanh giống như một thanh chuyển tiếp.
Sầm Căng mau chóng trả lời: Nam sinh hay nữ sinh?
Lí Vụ sợ run, vành tai khẽ nóng lên: Nam sinh.
Sầm Căng: Ừm? Không có nữ sinh sao?
Trong lời nói, tựa hồ còn có chút kinh ngạc cùng thất vọng.
Lí Vụ rất nhanh chối bỏ: Không có.
Sầm Căng: Vậy thì chuyên tâm học tập
Lí Vụ: Ừm.
Sầm Căng: Ngủ ngon.
Lí Vụ: Ngủ ngon.
Sầm Căng hỏi như vậy không phải không có đạo lý.
Bình tâm mà nói, Lí Vụ sinh ra không tệ, nhất là hiện tại nảy nở hơn chút, ngũ quan càng thêm nhuệ khí, mày rậm mũi cao, mắt to rõ ràng, là dáng vẻ điển hình của thiếu niên nhiều màu sắc.
Sau vài ngày tiếp xúc, cô phát hiện ấn tượng của đứa trẻ này có liên quan mất thiết đến tâm trạng của nó.
Nếu cậu đối với bạn thành thật, cậu sẽ tỏ ra yếu ớt dễ tổn thương, nhưng nếu cậu ấy cố tình xa cách, gương mặt sắc nét của cậu hoàn toàn có thể đẩy lui phần lớn người.
Mặc bộ quần áo cô chọn, hoàn toàn không có nữ sinh nào bắt chuyện với cậu?"
Sầm Căng không quá tin tưởng.
Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, có thể cô đã sinh ra bộ lọc tình mẫu tử đối với Lí Vụ, nên cảm thấy cậu chỗ nào cũng tốt, người khác thì chưa chắc.
Sầm Căng không nghĩ về nó nữa, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tương lai sau này.
Cô từ chức quá đột ngột, một tháng sau phải làm như thế nào, cô vẫn chưa có lấy một ý tưởng.
Nhớ lại quá khứ, mỗi lần cô quyết định đều quá bốc đồng, nguyện vọng thi đại học, yêu đương, xuất ngoại học nghiên cứu sinh, còn có sau đó kết hôn, mang thai, đều kèm một số theo ý muốn quá mức của bản thân mình.
Nhưng cô cũng biết, loại tâm huyết bất chợt này, thì cô không cần lo lắng gì, dù có vấp ngã cũng nhất định có gia đình nâng đỡ.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng vội vàng gọi cho ba mình.
Đối diện rất nhanh bắt máy, Sầm Căng ngọt ngào kêu: "Ba!"
Bên kia cũng thật nghiêm túc đáp lời: "Ừ——."
"Cảm ơn ba." Sầm Căng nói: "Hôm nay đứa nhỏ đã bắt đầu đi học."
Giọng điệu ba Sầm vui vẻ an tâm: "Được, tốt, như vậy con cũng có thể yên tâm."
Sầm Căng thở dài: "Ba, mẹ thế nào, vẫn còn giận con sao?"
"Tức giận?" Trong lời nói của ông lộ ý cười: "Trước khi ngủ còn cùng ba mắng con một trận."
Sầm Căng cụp mắt, nhìn chằm chằm hoa văn nhỏ trên quần ngủ mình: "Giúp con nói xin lỗi với mẹ, con nhắn tin cho mẹ rồi, nhưng bà ấy không trả lời con."
"Làm sao có thể thật sự giận con? Giữa mẹ và con gái không có hận thù qua đêm." Ba Sầm cười cô nghĩ nhiều: "Mẹ con rất khỏe, quan tâm mình nhiều hơn đi, hai ngày nay còn nghỉ ngơi sao?"
Sầm Căng nói: "Không, hôm nay đi làm."
"Gặp Ngô Phục rồi?"
"Gặp rồi ạ." Sầm Căng quyết tâm thẳng thắn: "Con chuẩn bị nghỉ việc."
"A?" Ba ngạc nhiên giây lát, nhưng rất nhanh đã hiểu, ông tận lực khiến cho giọng điệu trở nên thong thả phù hợp: "Được rồi, đều đã thành thế này rất khó trở lại như lúc đầu."
Nhưng Sầm Căng đã nghe được rõ ràng, cô giơ tay lên mạnh mẽ xoa trán, tựa hồ làm vậy mới có thể xua đi chua xót bất chợt dâng trào: "Con có thể thật sự sắp ly dị."
Cô nghẹn ngào: "Cảm giác mình sống vô ích nhiều năm như vậy, chẳng làm được chuyện gì."
"Vớ vẩn!" Giọng nói ba Sầm có chút nóng nảy: "Vừa mới giúp con người ta đi học, chỉ cái này thôi, là đã có thể công đức vô lượng rồi, làm sao lại không làm được chuyện gì chứ."
Sầm Căng vì lo lắng mà tốc độ nói nhanh hơn: "Hôm nay con hỏi ông chủ, chọn Ngô Phục hay chọn con, anh ấy đã chọn Ngô Phục.
Con chính là so với Ngô Phục kém cỏi hơn."
Ba Sầm trả lời: "Cậu ta so với con nhiều hơn hai năm kinh nghiệm, chức vị cũng cao hơn con, trách nhiệm phải gánh vác cũng nhiều hơn, hai người tụi con không có cùng điểm xuất phát, không thể so sánh, nếu ba là ông chủ của con ba cũng sẽ chọn Ngô Phục."
"Con biết, nhưng nó quá thật." Sầm Căng nhẹ nhàng hít sâu: "Con đã sống quá dễ dàng phải không ạ?"
"Căng Căng, con gái." Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài rất nhẹ: "Con không nên vì chuyện này mà hoàn toàn chối bỏ bản thân mình, cuộc sống vốn không thể thuận buồm xuôi gió, công việc không hài lòng có thể đổi, hôn nhân khiến cho con đau khổ cũng có thể kết thúc.
Quan trọng nhất là con dám lựa chọn, con đã tự mình lựa chọn trong suốt bao năm qua, và con cũng đã chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình.
Con không sai, đây không phải vấn đề của con."
Sầm Căng dùng mu bàn tay lau mạnh má trái đã ướt đẫm, nức nở khóc: "Nhưng con không muốn chia tay với Ngô Phục...!Ba ơi, con không muốn rời xa anh ấy...!Con không biết là thói quen hay vẫn còn yêu anh ấy, vừa nghĩ đến việc không thế sống cùng anh ấy, thậm chí lại không thể cùng anh ấy nói chuyện, con không thể thích ứng nổi, không tiếp nhận được, con không thể tự nhiên chút nào.
Con biết đã không còn cách nào cứu vãn được, rõ ràng kết quả đã như vậy, không có biện pháp quay trở lại quá khứ, nhưng con thật không chịu nổi, không chịu nổi đoạn quan hệ này cứ như vậy mà kết thúc, không chịu nổi việc mình là người bị bỏ rơi..."
Mỗi lần nhớ đến những chuyện này, cô liền cảm thấy mình vỡ tan thành bột phấn, làm thế nào cũng không góp lại được.
Sau một hồi im lặng, ba Sầm cũng không biết phải làm sao: "Ba cũng không giúp được con, hôn nhân là do đôi bên cùng lựa chọn."
Hôn nhân do đôi bên cùng lựa chọn, có ai mà không biết.
Một cây cầu treo, móng cọc ở hai bên, bất kể cái nào bị nhổ đi, thì cuối cùng cũng đi vào ngõ cụt.
Sầm Căng đã mơ giấc mơ dài, có một năm cô và Ngô Phục đi nghỉ ở vùng núi, ở đó có một con đường bằng kính.
Cô sợ cao, một bước cũng không dám bước, Ngô Phục trấn an không có kết quả, liền cõng cô lên.
Cô nắm lấy bả vai anh hét lên: "Chúng ta như vậy có phải nặng hơn rất nhiều, sẽ khiến tấm kính nứt ra rồi rơi xuống."
Ngô Phục thoải mái: "Vậy thì chết cùng nhau cũng tốt lắm, dù sao sau này già đi cũng phải chôn cùng nhau."
Cô không thuận theo, chân đá loạn, quyết tâm đòi xuống.
Ngô Phục buông ra, xoay người lại cười với cô: "Tham sống sợ chết như vậy?"
Cô không đáp, chỉ đưa tay cho anh, tức giận nói: "Giữ cho chắc."
Ngày hôm đó, cô và anh đan chặt mười ngón tay, đi suốt toàn bộ hành trình.
Nhưng kết