Lúc Lí Vụ đến trường còn chưa đến năm giờ, trong phòng không bật đèn, bạn cùng phòng hình như chưa ai đến, cậu nhìn quanh một vòng, đem túi treo lên lưng ghế, vừa định lấy sách ra, nhà vệ sinh ở ban công đột nhiên truyền ra gầm rú:
"Ai! Ai tới!"
Lí Vụ bị hết hồn một lát, xác định là giọng của Thành Duệ, cậu cũng cất giọng trả lời: "Là tớ, Lí Vụ."
"A! Là cậu à!" Thành Duệ nói: "Tớ cũng vừa đến, chết tiệt! Cậu có muốn dùng nhà vệ sinh không, tớ sẽ tốc chiến tốc thắng."
Lí Vụ trầm mặc hai giây: "Không cần."
Thành Duệ tựa hồ không dự định sẽ chấm dứt cuộc đối thoại: "Cậu về nhà à?"
Lí Vụ: "Phải."
Thành Duệ lại hỏi: "Nhà cậu có thân thích ở thành phố Nghi?"
"...!"
Lí Vụ không hiểu cậu ta vì cái gì phải ở trong hoàn cảnh này nói chuyện với cậu giống như hát sơn ca, giải quyết xong ra rồi nói không tốt hơn sao? Cậu không lên tiếng, ngồi lại vào bàn học, mở ra sách vật lý.
"Lí Vụ???" Thành Duệ vẫn cố chấp.
Lí Vụ đỡ trán, huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
"Cậu sao lại không để ý tới tớ a ~"
Lí vụ không thể nhịn được nữa: "Cậu đủ rồi đó."
"Còn dữ với tớ!" Thành duệ ríu rít oán giận: "Cậu đừng để bị tên Lâm Hoằng Lãng kia đồng hóa! Để ý tớ một chút đi, ngồi chồm hổm rất nhàm chán đó được không!"
Lí Vụ thở ra, hỏi: "Điện thoại cậu đâu?"
"Đang sạc trên bàn, " Thành Duệ đưa ra yêu cầu vô lý: "Cậu đi xem thử được bao nhiêu pin rồi, lấy nó đưa cho tớ với."
Lí Vụ ngay lập tức giả vờ mất tích.
Một lúc sau, Thành Duệ cuối cùng cũng đi ra.
Cậu ta đi về phía giường mình, sắc mặt cố ý tối sầm lại, thanh âm cũng tức giận: "Lí Vụ, tớ thật sự đã nhìn lầm cậu, tớ còn nghĩ cậu khác với bọn họ."
Lí Vụ xoay bút, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Thực xin lỗi."
Hả? Lần này đến lượt Thành Duệ buồn bực, cậu ta có bắt Lí Vụ xin lỗi đâu.
Bạn cùng phòng mới của cậu ta lớn lên rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt, lúc nào trông cũng u buồn khờ khạo, đã sâu lại thực tinh khiết, có thể khiến người khác vô cớ tự trách bản thân.
Thành Duệ nghẹn họng, chỉ đành giả bộ cười đùa: "Tớ nói giỡn đó."
Cậu ta lại hỏi: "Cậu ăn tối chưa?"
Lí Vụ trả lời: "Vẫn chưa."
Thành Duệ mời mọc, hất cằm về phía cửa: "Tớ cũng chưa ăn, một lát đi cùng nhau?"
Lí Vụ đáp: "Được."
Thừa dịp những người khác chưa tới, Thành Duệ quyết định xé mở bí ẩn thân thế của Lí Vụ, dù sao cậu ta đối với Lí Vụ tò mò đã lâu.
Nam sinh dứt khoát kéo ghế qua, dừng bên cạnh Lí Vụ, chờ tầm mắt cậu vừa chuyển lên mặt mình, Thành Duệ liền hạ giọng hỏi: "Lí Vụ, có phải trong nhà cậu đã xảy ra chuyện, sau đó được họ hàng thu dưỡng mới chuyển trường tới đây, tớ tuyệt đối không nói cho người khác."
"...!" Lí Vụ dừng lại, không biết nên trả lời thế nào, nhưng ngẫm lại những lời cậu ta nói cũng không sai biệt lắm, liền gật đầu.
"Fuc.k, " Thành Duệ nghiến răng hàm sau, tự khâm phục năng lực điều tra của mình: "Tớ biết mà, tớ quá thông minh, holmore (1)."
Lí vụ mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn cậu ta.
"Họ hàng của cậu có phải đối xử với cậu không tốt không?"
Lí Vụ nói: "Đối với tớ tốt lắm."
"Vậy sao cậu phải mua cơm ở chỗ của học sinh nghèo, " Thành Duệ ngắt lời: "Khẳng định là họ không cho cậu tiền xài."
"Không phải, " cậu trả lời dứt khoát, thậm chí có thêm phần áp bức: "Đừng nói lung tung."
Thành duệ không hiểu cậu vì sao đột nhiên nghiêm túc, thậm chí còn có vẻ tức giận, tủi thân hề hề liếc mắt dò xét cậu: "Tớ làm anh em tốt đau lòng, đêm nay tớ mời cậu ăn."
"Không cần." Cậu quay đầu nhìn sách.
"Con mọt sách." Thành Duệ bĩu môi, trượt ghế về phía sau hệt như đang chèo thuyền, ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh, bày tỏ sự bất mãn.
Lí Vụ hạ mi, tiếp tục đọc đề, yên lặng một hồi, cậu hít một hơi dài, chủ động nói chuyện với Thành Duệ: "Tối nay tớ mời cậu."
Thành Duệ thụ sủng nhược kinh: "Thật sự?" Sau đó thấp giọng hỏi: "Ăn ở chỗ của học sinh nghèo sao...?"
Lí vụ nói: "Không phải."
Thành Duệ vuốt ngực, tươi cười hớn hở: "Được!"
...!
Từ căn tin đi ra, bọn họ lại đi đến quầy bán đồ ăn vặt, Thành Duệ để trả ơn, liền mời Lí Vụ uống nước, cậu ta một hơi uống hết nửa lon Coca, sau đó ợ một cái thỏa mãn, mạnh mẽ khoác lấy vai Lí Vụ.
Thành Duệ so với Lí Vụ thấp hơn một cái đầu, nhìn qua cứ như cậu ta đang treo mình trên vai Lí Vụ.
Tình anh em của bọn họ vừa thông qua cuộc trò chuyện thổ lộ tâm tình cùng bữa tối riêng tư mà có bước nhảy vọt về chất—— Thành Duệ đơn phương cảm nhận.
Còn Lí Vụ lại nhíu mày, có chút thất thần, tựa hồ đang tính toán chuyện gì.
Sắc trời đã tối, mặt trời cũng lặn, đàn bồ câu bay về tổ băng qua điểm giao nhau của ngày và đêm.
Trở lại ký túc xá, Lâm Hoằng Lãng đã đến rồi.
Cậu ta cởi tr.ần, ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn bụng mình, còn làm cho nó chùng xuống.
"Bi.ến thái!" Thành Duệ vừa vào cửa liền khoa trương hô to.
Lâm Hoằng Lãng chửi thề, trực tiếp cầm một cục giấy ném qua.
Thành Duệ linh hoạt tránh đi: "Cậu đang làm cái gì?"
Lâm Hoằng Lãng mặc áo phông vào, dương dương tự đắc đứng lên: "Tớ ngày hôm qua tắm rửa, phát hiện bản thân hình như có cơ bụng."
"? Sao tớ không thấy, " Thành Duệ lướt qua cậu ta: "Để tớ đi tìm kính lúp."
"...! " Lâm Hoằng Lãng lười phản ứng lại, nhìn về phía Lí Vụ cao gầy đứng trước bàn học, đột nhiên nổi lên tâm tư đánh giá: "Lí vụ, cậu có không?"
"Cái gì?" Lí Vụ nhìn cậu ta.
"Người ta khẳng định có, đầu năm nay ai mà không có cơ bụng chứ." Thành Duệ ra sức dập tắt uy phong của Lâm Hoằng Lãng.
Lâm Hoằng Lãng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu: "Cơ bụng, có không?"
Lí Vụ còn đang cân nhắc tuần sau phải ăn thế nào mới có thể cân bằng được số tiền thiếu hụt vì mời Thành Duệ ăn cơm, nên chỉ nói: "Không biết."
"Xem thử chẳng phải sẽ biết sao."
Hai mắt của Thành Duệ đảo qua đảo lại giữa hai người, vui sướng cười, sợ thiên hạ chưa đủ loạn: "Đúng! Lí Vụ! Là la hay ngựa, kéo ra là biết!"
Lí Vụ vẻ mặt khó hiểu: "Vì sao muốn xem thứ này?"
"Cậu giả bộ sao, " Lâm Hoằng Lãng khinh thường: "Xem thử thôi, đều là đại lão gia xem có sao đâu, có là có, không có là không có, làm nhảm nhiều thế làm gì."
Lí Vụ thầm nghĩ mau chóng chấm dứt dây dưa, để cậu còn tĩnh tâm tính toán sổ sách, liền trực tiếp dùng một tay nhấc vạt áo lên.
Toàn bộ phòng ngủ lặng ngắt như tờ.
Lí Vụ chưa từng chú ý đến thứ này, cũng không rõ lắm chính mình rốt cuộc có hay không, nhấp môi dưới hỏi: "Có không?"
Ngữ khí cậu lộ ra một chút không kiên nhẫn, nhưng đến tai người bên ngoài, chính là ẩn chứa hàm ý khiêu khích.
Thành Duệ trợn mắt há mồm, tựa như hải cẩu vỗ tay, từng chữ từng chữ khen: "Trâu...bò."
Lâm Hoằng Lãng yên lặng một lát, khô khốc nói: "Cũng như tớ thôi."
Thành Duệ Hầu Hầu cười rộ lên, trào phúng trong đấy khỏi nói cũng biết.
"Cười cái gì!" Lâm Hoằng Lãng nháy mắt nổi trận lôi đình.
Lí Vụ buông tay, thở dài, rốt cục cũng có thể ngồi xuống chuyên tâm tính sổ sách.
—
Hôm sau, Sầm Căng đến công ty rất sớm.
Đồng nghiệp có lẽ lại thức đêm, nhìn xung quanh hầu như không có ai, mà bây giờ cô đang bàn giao công việc, các nhiệm vụ