Lí Vụ được nghỉ, thời gian rảnh rỗi nhiều, Sầm Căng cũng giảm bớt căng thẳng, thức cả đêm.
Mặt trời lên cao, cô mới từ trên giường đứng dậy, không thay áo ngủ, chỉ khoác thêm một chiếc áo len dày rồi ra ngoài
Cửa phòng ngủ thứ hai rộng mở, cả căn phòng ngập tràn ánh nắng rực rỡ.
Cô quay đầu đi đến thư phòng tìm đứa nhỏ trong nhà, quả nhiên, cậu ngồi ở bên trong, hết sức chăm chú xem giáo trình.
Sầm Căng nâng tay gõ cửa hai cái, đem tầm mắt của cậu kéo lại đây: "Cậu dậy khi nào thế?"
Lí Vụ kì quái lắp bắp: "Bảy, bảy giờ."
Sầm Căng hoài nghi liếc cậu một cái, "Mới vừa kiểm tra xong mà bài tập nhiều như vậy sao."
Lí Vụ nói: "Không có cũng sẽ tự mình tìm làm."
"Tôi mà có được một nửa sự chịu khó của cậu, bây giờ chắc đã định cư ở thủ đô, " Sầm Căng cảm thán, giơ điện thoại lên đặt thức ăn ngoài: "Nửa tiếng nữa đi ra ăn sáng."
"Được."
Sầm Căng ngồi trở lại sô pha, tiện tay đụng chạm xung quanh.
Cô không có việc gì để làm, nên tính toán dùng weibo giết thời gian.
Không ngờ mở màn lại chính là quảng cáo của "Crunchy", hình ảnh tươi mát, một vị tiểu sinh lưu lượng đang nổi tay cầm ly sữa chua, đối mặt với khác giả trước màn hình nở một nụ cười thật ngọt.
Chỉ cần nhìn phong cách cô liền biết ai là người làm ra tấm áp phích này, cô tiến vào nhóm, gõ chữ: tôi có xem qua rồi, lượng tiêu thụ không bạo thực có lỗi với dụng tâm lương khổ của anh.
Nhân tiện Aite một cái tên.
(đoạn này tui lại ngáo rồi, cíu tui.
Nguyên văn nè: 顺便艾特了一个名字)
Được khen ngợi vị thiết kế kia liền cười ha ha, khiêm tốn trả lời: Chủ yếu do người phát ngôn đẹp.
Sầm Căng nở nụ cười, vừa định nói đùa với anh ta thêm vài câu, đột nhiên điện thoại gọi đến.
Sầm Căng thoáng nhìn tên, sắc mặt ảm đạm vài phần, nhấn trả lời.
Ngô Phục đi thẳng vào vấn đề: "Hai ngày này có rảnh không?"
Sầm Căng nói: "Có."
"Tìm thời gian gặp nhau ký đơn ly hôn đi, " Ngô Phục sắp xếp đâu vào đấy: "Sáng thứ hai tôi có thể xin nghỉ, chúng ta đem thủ tục ly hôn hoàn thành."
"Được." Sầm Căng thoải mái đáp.
Bên kia yên lặng vài giây, nói: "Đồ mẹ cô đưa vẫn ở chỗ tôi, chiều tôi sẽ gửi sang cho cô."
Sầm Căng co chân trên ghế sô pha, chết lặng cất tiếng đồng ý bằng giọng mũi.
Hắn tiếp tục nói: "Cuối tuần sang tên xong, tôi sẽ chuyển khỏi căn nhà trên đường Thanh Bình."
Sầm Căng hạ mắt ngắm nhìn móng tay cái của mình: "Tôi tưởng anh muốn có một ngôi nhà."
"Không phải ai cũng có thể mua được một căn nhà hơn chín triệu tệ, " Ngô Phục không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Lúc ấy mua bên đó chủ yếu vẫn là vì cho cô vui vẻ, tôi chỉ nhận lại một nửa số tiền thế chấp và tiền tôi đã trả, cô không cần lại dùng việc này công kích tôi."
Sầm Căng vô tội: "Tôi có sao, là do anh quá nhạy cảm."
"Chúng ta cũng vậy."
Sầm Căng cười một tiếng: "Đến giờ anh vẫn cảm thấy, chuyện sanh non ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi cảm thấy thất bại, tính tình thay đổi, trực tiếp làm cho hôn nhân chúng ta đi đến tình trạng này."
Ngô Phục không phủ nhận: "Phải"
Sầm Căng nhẹ nhàng lắc đầu, tựa như đối diện có thể nhìn đến thấy cô: "Không phải, không liên quan đến đứa nhỏ.
Anh còn nhớ khi tôi sanh non phải nghỉ ngơi không, có một ngày anh về nhà, tôi ngồi trong phòng khách uống đồ uống, anh rất lạnh lùng nói, em lại làm đi, còn muốn sinh không được con nữa sao ―― tôi chỉ là mua ly nước trái cây.
Tôi nói, cho dù thực sự không thể sinh được con thì àm sao.
Anh trả lời tôi cái gì, anh nói như thế thì hôn nhân còn có ý nghĩa gì đáng nói.
Lúc đó tôi thực sự kinh ngạc, tôi nghĩ anh là lo lắng cho thân thể tôi, lo lắng cho cảm xúc tôi, nhưng anh lại càng lo lắng hơn tôi có còn khả năng sinh sản hay không.
Thân phận làm vợ của tôi sau một lần sanh non đối với anh trở nên không còn chút giá trị, anh đối đứa nhỏ coi trọng hơn so với tình cảm mà chúng ta nhiều năm tích lũy.
Mà những lời này, chỉ sợ anh cũng không nhớ rõ."
"Tôi..." Ngô Phục muốn nói lại thôi, ngữ khí trở nên mơ hồ, "Bây giờ nói điều này cũng vô nghĩa."
"Tôi biết."
Nhưng vĩnh viễn đều không thể quay lại.
Chúng tựa như nỗi đau đã ăn sâu vào cốt tủy, không đụng vào sẽ không sao, nhưng mỗi khi vạch ra, vẫn là huyết nhục mơ hồ, thương tích đầy mình.
"Cho nên đừng nói nữa."
"Câu nói kia đối với tôi thương tổn rất lớn, tôi đến bây giờ vẫn nhớ rõ, tôi phải nói, "Sầm Căng không từ bỏ: "Có thể bắt đầu từ ngày đó, tôi đối với anh vừa có yêu, lại vừa có hận.
anh có thể hiểu không "Sầm Căng supremacist"." (1)
"Nếu phải lôi chuyện cũ ra tôi cũng có thể viết xuống 300 trang PPT, " Ngô Phục không muốn lại vì chuyện xưa rối rắm: "Buổi chiều tôi sẽ tìm cô."
―
Cửa thư phòng không có đóng, thanh âm người phụ nữ không lớn không nhỏ men theo hành lang sâu thẳm truyền đến tai Lí Vụ, cậu đặt bút xuống, xoa mạnh đuôi lông mày.
Giọng điệu của cô bình tĩnh đến dị thường, nhưng loại bình tĩnh này không giống như không thèm để ý, mà là không còn hy vọng.
Hắn vén cổ tay áo nhìn đồng hồ điện tử, lần đầu tiên cậu phát hiện thời gian học tập khó khan đến như vậy.
―
Bữa sáng và bữa trưa tới cùng nhau, thế nên Sầm Căng đã gọi không ít thức ăn nấu tại nhà, có thịt có rau có súp, hương thơm bốn phía, được bày ngay ngắn trên bàn.
Nhưng cô không có hứng thú, chỉ ăn non nửa chén cơm rồi dựa lưng lên ghế nghịch điện thoại.
Lí Vụ chọc cơm, nhiều lần nhìn cô, cô cũng hồn nhiên không nhận ra.
Chờ thiếu niên đứng dậy bới bát thứ hai, Sầm Căng híp mắt nhìn qua: "Tuần này cậu cân chưa?"
"Ừm."
Cô đặt điện thoại trở lại bàn: "Nặng hơn không?"
"Nặng hơn 0.35kg." Cậu đọc chính xác đến hai chữ số thập phân, thể hiện sự coi trọng của mình đối với yêu cầu của cô
Sầm Căng bị đơn vị hậu tố nghiêm ngặt của cậu làm cho giật mình, ở trong đầu chuyển đổi đơn vị kg rồi mới phản ứng lại: "Này tính là gì, chỉ cần đi tiểu cái là mất hết."
"..."
Cô đột ngột nghiêng người về trước, tỉ mỉ nhìn cậu thật kỹ.
Lí Vụ nháy mắt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, động tác nuốt đều cũng nhanh hơn 0,5 lần.
Tầm mắt người phụ nữ ở trên mặt cậu dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở miệng bát trước mặt: "Tôi thấy cậu ăn cũng không ít, có phải bình thường học tập rất vất vả không?"
"Khá tốt." Cậu vĩnh viễn là cái đáp án này, lấy bất biến ứng vạn biến.
Sầm Căng thay đổi cách hỏi: "Thẻ cơm dùng hết bao nhiêu tiền, cậu có dùng máy tra qua chưa?"
Lí Vụ nhớ rõ từng khoản của mình: "326 tệ 9 xu."
"Mới ba trăm? Cậu một ngày ba bữa chỉ ăn cơm trắng sao?" Sầm Căng khó tin: "Hay chỉ ăn mỗi canh?"
"..." Cậu hạ giọng: "Ăn uống bình thường."
"A ――" Sầm Căng kêu một tiếng, dùng tay che đầu: "Tôi không cần cậu tiết kiệm giùm tôi loại tiền này, không cần, hơn nữa cậu còn, cậu không thể đối với bản thân tốt hơn sao?"
Lí Vụ bị cơn giận đột ngột của cô dọa đến, trực tiếp cầm đũa đặt về chỗ cũ.
Sầm Căng hạ tay xuống, khiến đầu tóc cô có chút tán loạn, cô lạnh lùng nhìn về phía cậu: "Cho nên cậu ở trước mặt tôi đều là đang diễn cho tôi xem?"
Lí Vụ mi