Tối thứ bảy, Sầm Căng như thường lệ đến đón Lí Vụ.
Cô gọi điện trước, lúc cô đến, nam sinh đã đợi sẵn ở cổng trường, cậu hai tay đút túi, đứng thẳng tắp trong gió, gương mặt được ánh sáng phác họa rõ ràng.
Sầm Căng nhớ tới tin nhắn Xuân Sướng yêu cầu giao ra " ảnh đồng phục" của Lí Vụ lần hai, nhất thời bật cười.
Nam sinh tựa hồ cũng chú ý tới xe của cô, ngay khi vừa dừng bánh, cậu không chút do dự đi tới.
Sau khi lên xe, Lí Vụ theo thói quen hít hít mũi, lại không ngửi được mùi gì.
Sầm Căng tưởng cậu nghẹt mũi: "Bị cảm lạnh?"
Lí Vụ nói: "Không có."
Sầm Căng phản ứng lại: "Ồ, tôi không mua đồ ăn."
Lí Vụ nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt trong bóng tối không rõ cảm xúc.
Sầm Căng lái xe đi, Lí Vụ nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Người phụ nữ mắt nhìn thẳng, hơi thở quanh thân đè nén, hiển nhiên cũng ít nói hơn trước, thoạt nhìn càng có vẻ khó gần.
Lí Vụ bắt đầu suy nghĩ miên man, tim đập loạn.
Cậu lại không dám hỏi nhiều, đành quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mặc cho đèn neon vụt qua mắt mình.
Sầm Căng quả thật có chút tức giận Lí Vụ, giận sự vô tâm của cậu, một tuần trôi qua, cậu chưa từng tiết lộ cho cô bất cứ thông tin nào về điểm số của mình.
Cô đang đợi khi nào cậu mở miệng.
Hiển nhiên, thiếu niên tác phong ổn định, phát huy như thường, trước sau như một lấy trầm mặc ứng phó mọi thứ.
Về đến nhà, Sầm Căng chịu thua, gọi Lí Vụ, người đang đổi dép và chuẩn bị đi vào phòng sách.
Cô ngồi xuống sô pha, khẽ nâng cằm ý chỉ chiếc ghế đơn bên cạnh: "Ngồi."
Trái tim thật vất vả mới yên ổn xuống của Lí Vụ lại bắt đầu phập phồng lên xuống, cậu đối với cái ghế này có bóng ma tâm lý: Vào giờ phút này tuần trước, cậu chính là ở đây bị cô xua đuổi.
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, đem ba lô đặt trên mặt đất.
Sầm Căng khoanh tay, sắc mặt hơi u ám: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Trong lòng Lí Vụ nhất thời hoảng hốt, việc giằng co với Ngô Phục còn rõ ràng trước mắt, cậu cũng không đủ tự tin để tin rằng anh ta sẽ không tố giác mình với Sầm Căng.
Cậu ổn định cảm xúc, thử hỏi: "Chuyện gì?"
Sầm Căng nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt dò xét: "Nếu tôi không hỏi, cậu định tiếp tục gạt tôi sao?"
Lí Vụ nhíu mày, lòng bàn tay nóng lên: "Tôi không biết chị đang nói đến chuyện gì."
Sầm Căng nhắm mắt lại, không úp mở nữa: "Kết quả thi giữa kỳ có từ thứ hai, vì sao đến giờ còn không nói cho tôi biết?"
Lí Vụ như trút được gánh nặng, thể xác tinh thần đều nhẹ nhàng: "Không thi tốt, nên không nói với chị."
Sầm Căng bị ba chữ "không thi tốt" làm nghẹn lại: "Vậy tính không nói luôn sao."
Lí Vụ trả lời: "Nếu chị hỏi tôi sẽ nói."
"Hiện tại nói ngay đi."
Lí Vụ mở cặp sách, lấy bảng điểm ra từ hộp bút, cầm nó đưa cho Sầm Căng.
Sầm Căng không phải lần đầu tiên thấy thứ này, dù sao lúc trước đã xem qua phiên bản hình ảnh, nhưng cầm được nó trong tay lại là chuyện khác, quả thực càng có cảm giác thành tựu hơn.
Cô tâm tình sung sướng, giả vờ thể hiện cảm xúc kinh kỉ và bằng lòng khi thấy bảng điểm: "Ừ? Đây không phải thi rất tốt sao?"
Lí Vụ không đáp, giây lát mới nói: "Không có trong top ba mươi."
Sầm Căng nhìn cậu: "Có người yêu cầu cậu lần đầu tiên thi nhất định phải nằm trong top ba mươi à?"
"..." Cậu dừng một chút: "Không có ai."
Sầm Căng cong môi, lại nhìn xuống lần nữa, ngẩng đầu hỏi tiếp: "Bảng điểm này có thể tặng tôi không?"
Cô giải thích: "Tôi muốn ghi lại trong nhật ký sinh hoạt, kỷ niệm kỳ thi lần đầu tiên thành công của cậu.
Nếu cậu thấy bất tiện thì tôi có thể sao chép một phần."
Lí Vụ hơi sửng sốt: "Được."
Cảm giác khẩn trương biến mất hầu như không còn, cậu cúi đầu, giương cao khóe môi.
"Lí Vụ, cậu thật giỏi nha, " Sầm Căng nhìn lại điểm của cậu, giọng điệu đột nhiên trở nên mềm đi, vô cùng hài lòng xoa đầu cậu: "Không ngừng cố gắng."
Lí Vụ lỗ tai đỏ hồng.
Hóa ra vui vẻ cùng với đau lòng giống như nhau, đều khiến người ta hít thở không thông.
Giây tiếp theo, người phụ nữ quay về ngữ điệu bình thường: "Tuần này bài tập có nhiều không?"
"Nhiều."
"Cậu đi làm đi, tôi ngồi một mình một lát."
Lí Vụ vâng một tiếng, rất nhanh đứng dậy, đi về phía phòng sách.
Rốt cục có thể đưa lưng về phía cô, có thể không kiêng dè mà mỉm cười.
Gần như kiệt sức, cậu đã phải kìm nén nụ cười này trong suốt thời gian dài.
Nghe thấy cửa phòng sách đóng lại, Sầm Căng bật người dậy lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Xuân Sướng:
"Tớ dựa theo cậu dạy khen ngợi cậu ấy, đứa nhỏ này giống như không có phản ứng gì."
Xuân Sướng trả lời: Sao có thể như thế? Cậu sẽ không dưỡng phải cái quái vật cao lãnh đó chứ?
Quái vật cao lãnh? Sầm Căng hồi tưởng một lát, đồng ý với cách nói của cô ấy: Có chút, hầu như không chủ động nói chuyện với tớ.
Xuân Sướng nói: Cậu có chắc là mình đã nói theo từng từ một như tớ dặn không? Trong khoảng thời gian này học tập vất vả, đạt được thành tích như vậy chứng tỏ cố gắng của cậu không uổng phí, cậu mới đến Nghi Trung bao lâu liền đã xuất sắc như vậy, tôi rất tự hào về cậu, cậu quả thực quá tuyệt vời.
Sầm Căng: Không, quá buồn nôn, tớ chỉ nói cậu thật giỏi.
Xuân Sướng: lời của cậu chính là những lời vô dụng nhất trong mối quan hệ giữa cha mẹ - con cái.
Sầm Căng bất lực: Tớ thật sự không thể khen trẻ con, khó quá đi.
Xuân Sướng: Không thì cậu đem wechat của thằng bé giao cho tớ, tớ giúp cậu khen, đảm bảo ba hoa chích choè giúp cậu ấy tràn đầy tự tin.
Sầm Căng: Lại nữa? Cậu ấy còn chưa trưởng thành đâu, buông tha cho đứa nhỏ đi.
Xuân Sướng: Tớ làm sao, muốn có nhiều soái ca trong danh sách bạn tốt của mình thì có gì sai.
Sầm Căng: Đúng vậy, nhưng là không có cửa đâu, xin chớ quấy nhiễu học sinh dự bị Thanh Bắc (1) của chúng tôi.
Cô tựa lên ghế sô pha: Hơn nữa cậu ấy không có wechat.
Xuân Sướng khiếp sợ: Người thượng cổ gì thế này, sinh ra trong gia đình kiểm soát chặt chẽ sao, ngay cả wechat cũng không có.
Sầm Căng không còn lời nào để nói.
―
Trong bữa tối, Sầm Căng vẫn còn giữ lời lên án của Xuân Sướng trong đầu, liền đặt câu hỏi: "Lí Vụ, cậu có xài wechat không?"
Thiếu niên ở đối diện giương mắt: "Không có."
Cô lại hỏi: "Bạn cùng phòng của cậu có dùng không?"
Lí Vụ trả lời: "Dùng."
"..." Sầm Căng kỳ quái: "Bọn họ không có hỏi wechat của cậu sao?"
"Hỏi rồi." "Cậu nói không dùng?"
"Ừm."
Sầm Căng im lặng: "Đăng kí một cái đi."
Cô một tay chống má, tay kia múc cơm rồi lại rút về: "Phương tiện liên lạc, hiện tại hầu như không còn ai nhắn tin nữa."
"Ừm, được." Lí Vụ tiếp tục ăn cơm.
"Cậu sẽ đăng ký chứ?"
Cậu dừng lại: "Hẳn là sẽ."
Sầm Căng liếc cậu một cái, lại hỏi: "QQ có không?"
Lí Vụ không hề tập trung ăn cơm, có chút không rõ nội tình nhìn cô: "Không có."
Lúc này Sầm Căng nhìn cậu như đang nhìn một ông cụ tuổi già, tâm tình cô có chút phức tạp: "Ăn nhanh đi, bữa tối xong rồi."
Ăn cơm xong, hai người trở lại phòng khách.
Sầm Căng trực tiếp yêu cầu điện thoại của cậu, cài đặt hai phần mềm xã hội phổ biến đến mức không thể phổ biến hơn được nữa.
Cô quen thuộc nhập thông tin, đợi đến bước nhập tên, cô đem điện thoại trả lại: "Đây, nhập võng danh của cậu đi."
Lí Vụ nhắm mắt, nhíu mày suy nghĩ, rồi nhìn về phía cô: "Gọi là gì?"
Sầm Căng nở nụ cười, buông tay: "Sao tôi biết được."
Cô nói: "Cậu muốn gọi là gì?"
Lí Vụ cảm thấy khó khăn: "Tôi không biết.
Võng danh của chị là gì?"
"Tôi?" Sầm Căng chỉ mình: "Là tên tiếng anh của tôi ở công ty." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, đưa thông tin cá nhân trên wechat của mình cho cậu xem.
Lí Vụ dán mắt lên cái tên kia, chỉ có ba chữ: Gin.
Cậu không có đầu mối, chỉ có thể nhập vào hai từ, vốn là tên cậu, sau đó đưa lại cho Sầm Căng: "Được rồi."
Sầm Căng cầm lấy xem, bày ra biểu tình "tôi biết ngay", cô đưa lại điện thoại lần nữa: "Còn có hình đại diện, mấy thứ linh tinh khác, cậu tự làm đi."
Nam sinh chỉnh sửa thông tin cá nhân không chớp mắt, nghiêm túc như đang làm nghiên cứu khoa học.
Sầm Căng thấy buồn cười, hỏi: "Có được không?"
Lí Vụ nâng mắt: "Tốt lắm."
"Thêm tôi đi, Gin0802."
Lí Vụ theo bản năng hỏi: "Sinh nhật chị là ngày tám tháng hai phải không?"
"Phải, " Sầm Căng