Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Biến thành hồ ly!


trước sau

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Tiểu hồ ly trơ mắt nhìn Thần ca nhi từng bước đi xa, lòng bàn tay bị chính mình vô thức siết chặt, sâu trong yết hầu phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, quay đầu liền rời khỏi học viện, trong nháy mắt thậm chí nó oán hận mà nghĩ 'Nếu ngươi muốn ta đi theo bọn họ, ta đây liền đi, đừng nghĩ sau này lại năn nỉ ta trở về.'

Nhưng là không cam lòng, chính là không cam lòng.

Thân thể nó là tự do, dựa vào cái gì y muốn đem nó cho người khác! Không ai có tư cách đuổi nó đi! Nó vẫn luôn chạy hướng lên trên, chui vào sâu trong núi lớn, dã thú ở trong núi nhận thấy được sự tồn tại của nó, đều lạnh run nằm rạp xuống đất, tiểu hồ ly tuần tra một vòng, nhảy vào một cái hồ lạnh không sâu.

Thời tiết đang dần dần lạnh, nhiệt độ của nước cũng rất thấp, bị nước lạnh bao vây lấy, trái tim tràn ngập lửa giận của nó mới dần dần nguội lạnh, tiểu hồ ly ở trong nước lạnh thật lâu, bóng đêm dần dần chuyển tím, nó  sờ sờ bụng, vừa đói vừa mệt.


Nhưng mà ủy khuất lại càng nhiều, đôi mắt nó chua xót không thôi, khi chớp mắt, một giọt nước mắt rơi vào trong nước. Sau một lúc lâu nó mới sửng sốt, mới ý thức được đây là cái gì, vươn tay nhỏ ra lại tiếp được thêm một giọt, nước mắt nóng bỏng ở trên lòng bàn tay, nó nắm chặt tay thành quyền, từng quyền đánh vào cự thạch.

Đá lớn ầm ầm sập xuống, khớp xương cũng bị thương, máu chảy xuống dưới từng giọt.

*

Buổi tối, Thần ca nhi trở về phòng, trong phòng đã sớm không còn thân ảnh nho nhỏ kia, nhìn căn  phòng trống rỗng, đáy lòng y hơi khó chịu.

Đúng lúc này, Vương thúc lại tìm đến, nói đứa bé trai không thấy nữa, "Ngày hôm qua ta thấy nó tới nơi ở của ngươi liền không để trong lòng, vốn dĩ cho rằng nó lại tới đây, khi nãy ta đến tìm xem, lại không thấy nó đâu."


Vương thúc đã cùng đôi phu thê dưới chân núi nói qua, vốn dĩ tính toán sáng mai sẽ đem đứa nhỏ cho bọn họ nuôi, ai biết được đột nhiên không thấy nó đâu, ngay cả ở chỗ của Thần ca nhi cũng không thấy thân ảnh nó.

Thần ca nhi trong lòng ngăn không được hoảng hốt, "Không có ở học viện sao?"

"Không có, đợi chút nữa ta xuống núi đi tìm xem, nếu chút nữa nó không có tới đây, ta liền đi trước, nếu nó có tới, ngươi nói cùng ta một tiếng là được."

Thần ca nhi gật gật đầu, Vương thúc đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn một mình y, trên bàn còn có sách y vừa mở ra, phu tử dặn trước tiên chuẩn bị bài mới, y ngơ ngác nhìn chằm chằm sách vở, vô luận như thế nào cũng xem không được.

Không biết vì cái gì, y cảm thấy đứa nhỏ đang ở trên núi, vạn nhất trên núi thực sự có sài lang hổ báo, một đứa bé như vậy làm sao mà đối mặt? Thần ca nhi do dự trong chốc lát, phủ thêm áo ngoài, xách theo đèn dầu đi ra ngoài.


Đi ra đến học viện, y mới phản ứng lại chính mình đang làm cái gì, nếu thực sự có sài lang hổ báo, y đi thì có ích lợi gì? Thần ca nhi chần chờ một chút, cuối cùng
vẫn là đốt sáng đèn dầu lên.

Đường núi cũng không dễ đi, sức lực y giống thân hình, mới vừa bò đến đỉnh núi, liền mệt đến thở hổn hà hổn hển.

*

Trên tay tiểu hồ ly chảy không ít máu, theo máu hao mòn, sức lực trên người nó cũng từng chút cạn kiệt, không biết là đói hay là mệt, nó đột nhiên biến về thành hồ ly, thình thịch một tiếng rớt vào trong nước, tiểu hồ ly lội nửa ngày mới lên được bờ.

Khi nó nhìn thấy móng vuốt nhỏ của mình đã lâu mới xuất hiện, cũng là lúc nó đột nhiên nhận thấy được Thần ca nhi đang đi lên núi, nó ngừng thở, run run lông đứng lên, muốn trước tiên chạy qua, lại nghĩ đến đủ loại hành vi của y, lại hừ một tiếng ngồi xổm xuống.
Dưới ánh trăng, một con tiểu hồ ly ghé vào trên tảng đá, đang dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh, nó có thể nghe được tiếng Thần ca nhi đã  lên núi rồi, có thể nghe được y thở dốc rất nhỏ, còn nghe được y không cẩn thận vướng chân, cả người ngã nhào vào trên mặt đất, đèn cũng rơi xuống.

Tâm tiểu hồ ly nháy mắt run rẩy, nó bực bội đứng lên, dùng cái đuôi lắc lắc cục đá. Không ngủ cho tốt, chạy tới nơi này làm gì? Sẽ không sợ gặp phải rắn độc mãnh thú sao?

Tiểu hồ ly từ trên tảng đá nhảy xuống, bực bội mà xoay vài vòng quanh cục đá.

Thần ca nhi lại bị một dây đằng thô dài vướng ngã, cả người đều té nằm trên mặt đất, cái trán cũng bị va vào tảng đá, liền chảy máu, đèn dầu cũng tắt, y chịu đựng đau đớn bò dậy.

Không có đèn, hết thảy chung quanh đều phá lệ dọa người, không chỉ tối, còn thường thường truyền đến một trận âm thanh sàn sạt, cực kỳ giống động tĩnh của động vật bò sát, bóng của nhánh cây hằn trên mặt đất, giống như vô số quái thú đang giương nanh múa vuốt.
Đáy lòng Thần ca nhi có chút bồn chồn, y nương theo ánh trăng hướng bên trong đi vài bước, vừa đi vừa hô một tiếng, "Ngươi ở trên núi sao?"

Tiểu hồ ly tuy rằng ở sâu trong núi, thính lực của nó lại vô cùng tốt, đến thanh âm Thần ca nhi hít khí cũng nghe thấy rõ ràng, bởi vì nhìn không được, cũng không biết y đến tột cùng bị ngã thành cái dạng gì.

Nó nhịn rồi lại nhịn, nghe được Thần ca nhi xác thật là tới tìm nó, rốt cuộc nhịn không được vèo một cái vọt qua chỗ Thần ca nhi.

hết chương 26.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện