Đúng như dự đoán, dứt lời, bà cụ vừa quay người định bước đi thì dừng lại.
Con côn trùng bay lượn lờ dưới ngọn đèn, cảm giác xấu hổ bao trùm lấy Hạ An, tổ làm phim cũng nhốn nháo như gặp phải quỷ, đến nếp nhăn trên gương mặt của bà cụ nhìn cũng hiền từ, bà hỏi: "Hai cháu là một đôi thật à?"
Tiêu Nhu nhìn bà cụ với ánh mắt khâm phục.
Hạ An nín thở, gật đầu.
Cô hít một hơi sâu, mãi sau mới dừng lại nói: "Nếu bà muốn, chúng cháu có thể là một đôi ạ."
Đây là giới hạn rồi, cô không nói ra nổi câu khẳng định mối quan hệ này.
Bà cụ gật đầu vẻ như đã hiểu, bà biết rồi, chắc chắn là đang trong giai đoạn mập mờ, vẫn chưa phá vỡ lớp cửa sổ giấy, thanh niên cần chút thẹn thùng.
Bà cụ cười: "Bà nói mà, hai cháu nhìn rất xứng đôi."
Thật không nổi hai người họ rốt cuộc hợp nhau chỗ nào? Hay là hợp về giới tính?
Thật khó để tiếp tục chủ đề này.
Cô mà đóng giả một cặp với Dư Thần thì chưa đến hai phút đã bại lộ.
Nhưng hình như bà cụ vẫn chưa muốn bàn về sân khấu ngay.
Bà lại cười tít mắt nhìn cô và Dư Thần nói: "Nếu hai cháu chụp một tấm ảnh để bà đem về cho ông nhà xem thì tốt quá, hồi trẻ ông cũng đẹp trai ngời ngời như cháu trai đây."
Mọi người túm tụm lại xôn xao trò chuyện, không biết ai mang máy ảnh, cũng không biết từ khi nào chủ đề chính lại là chỉ bà cụ cách chụp ảnh.
Lấy khung ảnh xong, mọi người trêu đùa khiến bà cụ cười vui vẻ.
Bà chỉ tay vào tấm ảnh vừa chụp cô và Dư Thần nói: "Nếu cháu tựa đầu lên vai cậu ấy thì đẹp biết bao."
Câu nói vừa dứt, bầu không khí rơi vào im lặng.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ sợ hãi ở nhiều mức độ khác nhau như thể vừa nghe điều gì đó cấm kị.
Hạ An cũng nín thở theo mọi người.
Cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi Tiêu Nhu bên cạnh: "Hay là chúng ta nói việc thuê địa điểm đi.
Chị thấy bên đó có hai cửa hàng mặt tiền sát cạnh nhau, nếu thuê được cả hai thì yên tâm mở rộng rồi."
"Được thì cũng được nhưng liệu bà có đồng ý không?" Tiêu Nhu ra hiệu: "Giờ đang đợi chị xuất chiêu đó."
Cô quay đi, không ngờ chiêu giả điếc không có tác dụng, bà cụ đã đứng ngay trước mặt nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn đầy mong đợi.
Thậm chí cô còn tưởng tượng được nếu mình từ chối thì sẽ rất khó để tiếp tục thương lượng.
Hạ An bất chấp, coi như diễn vậy.
Dư Thần bên cạnh cô vẫn luôn diễn vai không quan tâm một cách vô cùng xuất sắc, rất hợp với tính cách của anh.
Trước ống kính, cô gồng cổ lên, chầm chậm nghiêng người, huyệt thái dương thử chạm lên vai anh.
Khoảng cách càng lúc càng ngắn nhưng ngay lúc vừa chạm vào vai anh cô lập tức bật người thẳng dậy.
Mặc dù chuyện thân mật hơn nữa cũng làm rồi nhưng cô luôn cảm thấy động chạm hay thơm hôn một phần là bản năng của con người, không cần yếu tố tình cảm kết nối.
Nhưng động tác thân mật như vậy, cảm giác tình yêu tuổi trẻ hừng hực dâng lên trong người cô.
Dưới ánh nhìn của nhiều người càng làm cô cảm thấy không quen.
Giữa cô và Dư Thần hình như chưa bao giờ có cảm giác này.
Nín lặng một lúc lâu, Hạ An lí nhí: "Cháu không tựa được..."
Cô vừa dứt lời thì giọng nói của Hà Lâm át đi: "Bà nội, chỗ bà còn có khay nướng ạ?"
Bà cụ đáp: "Ừ, trước mua không dùng đến.
Nếu các cháu thuê chỗ này thì có thể dùng."
Ánh mắt Hạ An sáng lên.
Thế là không cần bỏ thêm tiền mua khay nướng nữa à?
Đầu cô lập tức tựa lên vai Dư Thần.
Chụp hình xong, bà cụ vui như mở cờ trong bụng nên đồng ý yêu cầu của họ.
Hai cửa hàng thuê theo ngày, còn kèm theo khay nướng và than đốt.
Chỉ có một điều không ổn là...
Bà cụ nhìn tấm ảnh, chỉ tay lên vai Hạ An và hỏi Dư Thần: "Sao cháu không ôm vai con bé? Tay cháu đâu?"
Dư Thần nhìn tấm ảnh rồi thản nhiên thừa nhận: "Gãy rồi ạ."
.....
Giải quyết được địa điểm mới.
Họ ở lại gần chỗ này.
Sau khi chia phòng xong, mọi người cất hành lý rồi tụ tập ở phòng khách, bàn xem thực đơn rau nướng gồm những gì và ghi lại đồ ngày mai cần mua.
Hạ An còn đặc biệt lập ra hai combo đồ ăn, lên mạng tìm cách làm một vài món đồ uống.
Làm đồ uống cứ giao cho Dư Thần.
Mọi người còn mong đợi xem cảnh anh đứng ở bên ngoài dùng nhan sắc để kiếm thêm chút tiền.
Xong xuôi mọi việc, mọi người về phòng đi ngủ.
Hạ An vẫn hào hứng lên mạng tìm thêm cách làm nhiều đồ ăn khác.
Cô định kết hợp khẩu vị địa phương và sở thích của mọi người.
Ví dụ người New Zealand thích ăn đồ ngọt và kem ly thì đồ uống có thể ngọt một chút.
Cô làm xong mệt nhừ cả người, đi tắm thì phát hiện mình đến tháng rồi.
Chắc do không hợp môi trường nên đến trước một tuần làm cô không kịp chuẩn bị gì, lúc đi cũng chẳng nhớ mang băng vệ sinh.
Cô nằm trên giường, cảm giác như máu trong người bị rút cạn.
Đồ ship ở New Zealand không phát triển như ở Trung Quốc.
Cô lướt một lúc lâu, thấy phiền quá.
Với cả giờ này chắc mọi người cũng ngủ hết rồi.
Nhưng cô như này lại không tiện đi ra ngoài mua.
Đắn đo một hồi lâu, cô ôm tia hy vọng cuối cùng, vừa lo lắng vừa mở khung chat của Dư Thần.
Dâu nhỏ: [Anh đã ngủ chưa?]
Hai phút sau, anh hồi đáp lại: [Ngủ rồi.]
Dâu nhỏ: [Ngủ rồi vẫn nhắn lại được hả?]
Con chó nhà họ Dư: [Tin nhắn tự động.]
Cô không nhắn lại, đối phương cũng không nói tiếp.
Không cần mở mắt Dư Thần cũng biết cô đang nghĩ gì.
Thấy cô không nói gì, anh nhắn tiếp: [Sao đấy?]
Dâu nhỏ: [Em đến tháng rồi.]
Dâu nhỏ: [Nhưng em không đem cái đó.]
Con chó nhà họ Dư: [?]
Cô cố hết sức tỏ ra điềm đạm đáng yêu dù Dư Thần bên kia màn hình chắc không cảm nhận được.
Dâu nhỏ: [Anh biết siêu thị ở đâu không?]
Con chó nhà họ Dư: [Đi ra ngoài cửa rẽ trái, đi tiếp năm trăm mét rẽ phải, đi tiếp bảy trăm mét.]
Dâu nhỏ: [Trời, hơn một nghìn mét lận.]
Dư Thần không nói gì nữa, im lặng nhìn cô diễn.
Dâu nhỏ: [Hả? Anh nói anh mua hộ em á? Như thế không hay lắm nhỉ...]
Con chó nhà họ Dư: [Anh chưa nói thế bao giờ.]
Dâu nhỏ: [Không sao, em mua được mà.]
Dâu nhỏ: [5 giây giọng nói]
Dâu nhỏ: [3 giây giọng nói]
Cô lấy đèn pin gõ vào bàn để ghi âm tiếng kêu, hoàn thành 8 giây âm thanh bán thảm rồi lại tiếp tục cuộn chăn nhõng nhẽo.
Dâu nhỏ: [Ngại quá, thiếu máu nên em vừa không may va vào bàn.]
Dâu nhỏ: [Không sao đâu, em cố thêm tý nữa là ra đến cửa rồi.]
Thấy anh lần nữa không gồi đáp, cô nghĩ chiêu này không hiệu quả nên đổi cách khác.
Cô lên mạng tìm hai cái túi mình hay dùng, lưu ảnh rồi gửi cho Dư Thần.
Dâu nhỏ: [Không ổn rồi, mãnh thú xông vào làng, lũ lụt ập đến, người dân gặp nguy hiểm rồi! Mua hai món đồ này có thể cứu giúp những người dân gặp nguy đó.]
Vẫn không trả lời.
Mười lăm phút rồi.
Cô mà tự đi ra ngoài mua thì cũng về đến nơi rồi.
Cô vắt óc suy nghĩ, định thử lần cuối cùng.
Lần này cô tìm kiếm một nước đi khác.
Cô tìm văn bản truyền thông điên khùng trong hoạt động Crazy Thursday của KFC, định lấy một đoạn trong bài sửa lại.
Sửa được một nửa, Dư Thần gửi tin nhắn đến.
"Đi ra vườn hoa phía sau."
Homestay bọn họ ở lần này có một vườn hoa nhỏ phía sau nhưng đa số mọi người đều là du khách, ai cũng có lịch trình du lịch riêng nên vườn hoa không nhiều người ghé thăm.
Làm gì? Muốn solo với cô à?
Cũng tốt, để anh lái xe đưa cô đi.
Hạ An mặc thêm cái áo khoác, tránh camera để ra ngoài.
Cũng may khách khứa đi dạo vườn hoa cũng là chuyện bình thường.
Cô còn thấy Tiêu Nhu đăng bài trên vòng bạn bè Wechat.
Tổ đạo diễn chắc sẽ không nghĩ theo hướng kia đâu.
Có một mái đình nghỉ mát nhỏ tựa vào tường ở góc rìa của