Chiếc xe vẫn lao vun vút trên đường quốc lộ.
Nhìn vào kính chiếu hậu, cảnh vật ngoài cửa sổ cứ thụt lùi lại, chợt có một mảng xanh um lọt vào mắt rồi lại nhanh chóng vụt qua.
Dư Thần hơi điều chỉnh dây an toàn, lúc này mới trả lời câu hỏi của cô.
"Ừ, năm đó anh có việc nên về lại."
Hạ An khẽ nheo mắt lại, thám thính hỏi: "Việc gì?"
Sau đó hai người lại chìm vào im lặng khoảng hai phút, Dư Thần xoay tay lái, mắt nhìn về phía trước, chỉ có đôi lông mi khẽ lay động, trông như đang tỉ mỉ nhớ lại chuyện cũ, rồi lại nói với cô:
"Quên rồi."
Hạ An có cảm giác rằng câu nói này không đáng tin lắm, hỏi tiếp: "Chúng ta có gặp nhau vào ngày hôm đó không?"
"Không có."
Cô gõ nhẹ tấm vé vào trong lòng bàn tay, hơi suy tư nói: "Em nhớ rất rõ, hình như lúc này bốn người bọn mình không có gặp nhau, sau này khi tuyết rơi anh mới trở về."
Dường như anh đang nở nụ cười, nhưng cùng lắm là khóe môi hơi cong lên mà thôi, nên cô cũng không nhìn rõ, chỉ là trông anh hơi âm u: "Em hiểu rõ anh quá nhỉ?"
Cô càng cảm thấy kỳ lạ: "Sao em có thể không nhớ rõ thời gian thi đấu của mình chứ?"
Anh nghiêng người nhìn chiếc xe đằng sau, lơ đãng ừ một tiếng.
Nói chung là không có được đáp án chính xác từ anh, thậm chí còn có hơi mất hứng.
Hạ An biết, anh sẽ nhớ ngày hôm đó, hơn nữa còn nhớ rất rõ, chỉ là không muốn nói cho cô biết mà thôi.
Nhưng dù cô có tự thuyết phục bản thân như thế nào đi chăng nữa, đến khi về lại khách sạn, cô vẫn có hơi rầu rĩ.
Có lẽ là vì cô phát hiện ra Dư Thần giấu bí mật với cô.
Nhưng rõ ràng đến chuyện của công ty mà anh cũng không hề che giấu cô, vậy thì rốt cuộc là năm lớp mười hai đó đã xảy ra chuyện quan trọng đến thế nào mà anh không ngại đường xa quay về?
Nói cách khác...là vì ai?
Loại cảm xúc này không phai nhạt theo thời gian trôi, trái lại còn tăng dần khi đêm xuống.
Đợi đến khi cô khó khăn lắm mới quên đi được, vừa mới nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên góc mặt anh.
Giác quan thứ sáu nhắc nhở cô chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Vậy mà con người này lại còn giả vờ như không có chuyện gì, thấy cô nằm xuống anh mới đặt máy tính bảng sang một bên, hỏi: "Buồn ngủ rồi à?"
Cô không nói gì.
"Tại sao lại không nói gì?"
Đôi mắt hạnh trong veo của Hạ An lướt qua anh, trợn mắt nói dối: "Em mệt."
"Giận hả?" Dư Thần nhìn cô một lát, dường như đã biết cô đang suy nghĩ việc gì, bình tĩnh kéo chủ đề về lại: "Em muốn biết thật sao?"
"Thái độ của anh là gì? Chẳng lẽ sợ sau khi em biết thì không thể chấp nhận được à?" Hạ An quay ngoắc đầu lại, nghĩ đến rất nhiều khả năng lung tung, lúc này mới nói: "Chẳng phải anh quên rồi sao?"
"Anh..."
"Đủ rồi." Cô quay sang một bên: "Em không muốn biết."
Cô không biết Dư Thần đang nghĩ cái gì trong đầu nhưng đứng trên lập trường của cô, cô chỉ đột nhiên cảm thấy nếu như anh có hành động mờ ám gì, cô tra hỏi anh như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lỡ như lúc đó người ta trở về để gặp gỡ đối tượng gian díu mập mờ không thể nói cho cô biết thì sao? Cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy, chỉ tổ khiến bản thân ngột ngạt.
Cô cố nén cơn giận không biết là gì, rồi lại quay người đưa lưng về phía anh, chỉ hy vọng anh đừng đổ thêm dầu vào lửa nhưng nếu anh không nói câu nào, cô lại cảm thấy bản thân không còn chỗ đứng nữa.
Hạ An hơi nắm chặt cái chăn, quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng ngoài ý muốn chính là anh cũng không cảm thấy chuyện này cứ vậy vạch trần cho qua, chỉ nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.
Thấy cô quay đầu lại, anh lại mở miệng: "Nếu em thật sự muốn..."
"Em không muốn." Cô nói chắc như đinh đóng cột: "Ngủ."
Giấc ngủ đêm nay có thể nói là ai nấy đều có mục đích riêng cần đạt được.
Hạ An cứ xoắn xuýt mãi, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến cho anh che che giấu giấu cô như vậy.
Cô biết rõ chắc chắn anh đang nghĩ gì đó nhưng cô lại không biết là nghĩ cái gì.
Hôm sau thức dậy, hai người khó khăn cùng nhau ăn hết bữa sáng.
Trông Hạ An bình tĩnh vậy thôi, thật ra thái độ của cô rất khác thường, chỉ ngồi đối diện mà không nói một lời, cúi đầu ăn lấy ăn để lớp vỏ khoai môn sữa của mình.
Lớp sữa bột bên ngoài rơi trên mặt bàn, hình như người ngồi đối diện vẫn luôn nhìn cô.
Dư Thần cười như không cười, có lẽ là cảm thấy trông cô như vậy rất thú vị: "Có phải chỉ cần anh không nói thì em sẽ để bụng chuyện này cả đời không?"
"Anh nghĩ em là anh à? Cung bọ cạp, có thù là phải chết."
Sau khi ăn xong, Dư Thần đứng dậy đi ra ngoài, Hạ An cũng rất tự nhiên nhìn theo, hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Hỏi xong cô mới cảm thấy không ổn, đành ho nhẹ hai tiếng, thay đổi giọng điệu: "Xử lý chuyện công ty chuyển nhượng sao?"
Lúc này Dư Thần mới rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp: "Ừ."
Trở về đề tài này, trông tâm tình anh có vẻ không tốt lắm, cũng không biết là vì sao.
Hạ An phủi sữa bột trên tay, nghe thấy tiếng cửa lớn vang lên tiếng khóa.
…..
Ra ngoài bèn đi đến bãi đỗ xe, Dư Thần cảm giác điện thoại trong túi áo hơi rung lên, anh dừng chân lấy ra xem.
Cũng may không phải Hạ An, cũng không phải mấy chuyện anh không thích nghe.
Người gửi là Giang Vãn, là bạn cùng lớp hồi anh còn học lớp mười hai ở Giang Tô.
Anh có nhiều bạn.
nhưng được coi là thân thiết, người thứ nhất là Lương Tô, Giang Vãn là người thứ hai.
Có lẽ là vì năm lớp mười hai anh sống một mình, mà Giang Vãn thì lại thường ghé thăm anh, còn mang theo rượu tự ủ ưa thích của ông nội mình, thỉnh thoảng hai người sẽ lên sân thượng uống mấy ngụm.
Giang Vãn lại ba hoa chích chòe, thường thích nhắn tin hỏi thăm, cho nên về mặt tình cảm của anh, Giang Vãn còn biết nhiều hơn chút.
Nhưng rốt cuộc thì Giang Vãn chỉ biết rằng năm lớp mười hai anh từng thích một người mà thôi.
Dù cho thi thoảng hai tháng không có liên lạc gì, chỉ nhờ vào tình nghĩa năm lớp mười hai đó, chỉ cần mở miệng là sẽ như người thân.
Lúc này, Giang Vãn gửi thẳng đến một cái ảnh chụp màn hình, cũng gõ chữ: [Tuyệt vời chưa.]
Anh gửi một hàng [???] qua.
Giang Vãn đang xem Du lịch đêm tối, đến cảnh có anh và Hạ An xuất hiện chung với nhau, một đống bình luận trực tiếp hiện lên, phải nói là khí thế ngút trời.
Giang Vãn cũng chẳng thèm vòng vo nữa, tiến thẳng vào điểm chính: [Nhiều người ship hai người như vậy mà vẫn chưa công khai à?]
Anh lãnh đạm nói: [Cậu cho rằng tôi không muốn công khai à?]
Giang Vãn ở đầu dây bên kia gõ chữ rất lâu, chắc là đang cảm khái gì đó, sau một lúc cũng chỉ gửi một câu: [Có cái mặt đẹp trai đúng là tốt thật, hồi trước học lớp mười hai trồng cây si người ta như vậy, bây giờ cũng có thể ôn lại chuyện cũ rồi, tốt thật.]
Không có ôn lại, là cùng một người mà.
Câu này Dư Thần không có nói ra.
Giang Vãn vẫn còn nhớ: [Hai người kết hôn rồi mới nói với tôi, tôi hỏi tình cảm hai bên như thế nào cũng không nói, xem ra cũng có chút tình cảm làm nền tảng.
Nhưng mà cũng vậy thôi, đối với Hạ An thì có ai không có cảm tình đâu.]
[Cậu có ý gì?]
Giang Vãn: [Ôi chết tiệt, tôi chẳng có ý gì cả, chỉ nói là vợ cậu rất đẹp thôi, cậu bị sao vậy hả! Cảnh giác quá vậy!]
[Không có ai có thể cướp vợ của cậu đâu! Nhìn sơ cũng biết hai người đã kết hôn rồi!]
Trên màn hình lại hiện ra một đống tin nhắn lung ta lung tung, hàn huyên với nhau một lát, lúc này Dư Thần mới cất điện thoại di động, ngồi vào xe.
Cuộc trò chuyện chấm dứt, anh không tự chủ được lại nghĩ đến cô và cả câu nói của cô trước khi đóng cửa.
Gần đây anh không muốn nói nhiều về đề tài liên quan đến công ty, giống như càng đến gần thì mọi chuyện kết thúc càng