Người sắp chết còn cứng miệng, không thèm suy nghĩ mà lập tức mở miệng nói: "Sao vậy được, em bị mù rồi sao?"
Anh đặt ổ bánh mì đã cắn dở để lại, không còn hứng thú.
"Anh không muốn ăn nữa."
Hạ An thầm nghĩ anh là thằng nhóc mấy tuổi, ăn có cái bánh mì còn phải dỗ đúng không?
Căn phòng yên lặng một lúc, thời gian đùa giỡn trôi qua, cô mới đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng là, về sau anh có kế hoạch gì chưa?"
Dư Thần nhìn cô.
"Trước đây em cho rằng anh say mê quay phim, về sau thì dù gì cũng sẽ lấy được ảnh đế gì đó nhưng xem ra tình huống bây giờ không giống vậy..."
Anh giống như là vừa mới cười, nói: "Ai nói với em rằng anh muốn lấy ảnh đế?"
"Còn có người không muốn lấy ư? Anh không muốn lấy ảnh để sao lại còn quay phim điện ảnh?"
Dư Thần ánh mắt tối lại, giống như vẫn còn tức giận lời cô nói vừa rồi, anh nhướn mi nói: "Em nói xem?"
"Em hả? Nói cái gì?"
Giọng điệu của anh không đúng lắm, Hạ An ngước mắt lên, dần dần nảy ra một suy đoán không quá chắc chắn: "Không lẽ là vì em sao? Nhưng không phải là em tham gia giới giả trí sau anh sao?"
Anh khoanh tay: "Em suy nghĩ tiếp đi."
Cô đứng tại chỗ, đến mức sắp nhớ lại bữa sáng ưa thích của mình vào năm hai Cao trung.
"...!Nhớ không ra thiệt.
Em cũng không phải đặc biệt thích coi phim."
Thấy cô quả thật cái gì cũng không biết, anh khẽ nhắc nhở.
"Hồi năm nhất, Lương Tô hỏi em có phải thường gặp mặt anh không."
Cô nghĩ đến đầu sắp bốc khói rồi, đang định hỏi anh có thể nói thẳng không, thì chớp cái, trò chuyện ghi âm với Lương Tô bỗng ập vào não.
Hôm đó là cuối tuần, cô đang tham gia một sự kiện do trường tổ chức, Lương Tô đột nhiên gửi tin nhắn đến, nhờ cô xem có thể chuyển lời cho Dư Thần không, cô mới nói đã lâu bọn họ không liên lạc với nhau.
Khi đó, Lương Tô đã rất ngạc nhiên và lên tiếng hỏi: "Các cậu không phải học cùng trường Đại học sao? Không phải sẽ là dạng đi đâu cũng gặp sao?"
Khi đó, cô đang đối diện với tấm biển quảng cáo của một ngôi sao nào đó, vui vẻ trả lời: "Một trường học có hơn chục khoa, mấy chục lớp, cậu ấy phải là người nổi tiếng thì may ra tôi mới giây phút nào cũng nhớ đến, nếu không hai năm nữa cậu ấy nhìn ra sao tôi còn không nhớ được."
...
Một câu nói đùa vô ý.
Vào tháng 8 cùng năm, Chúng ta của năm đó của Dư Thần đã lập kỷ lục mới về doanh thu phòng vé cao nhất trong lịch sử điện ảnh, trở thành một tác phẩm ăn khách và bất ngờ debut.
Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy anh, ở mọi ngóc ngách sân khấu.
Hạ An đứng ngây tại chỗ một lát.
Anh nói anh tiến vào giới vì cô.
Cô kiềm chế nhịp tim quá nhanh nhưng có chút khó tin, tốc độ nói vô cùng chậm: "Anh thật sự vì câu nói đó của em…mà tiến vào giới?"
"Đúng vậy.
Cho nên sau này có được cảm giác tồn tại trước mặt em chưa?"
Làm sao có thể không có.
Mấy năm nay quảng cáo của anh nhiều đến thái quá, phố lớn ngõ nhỏ cho dù nơi nào cũng đều treo tấm poster có gương mặt sáng chói đẹp trai kia.
Trường học còn vẻ vang vì anh, cũng không có việc gì liền tổ chức đi xem phim của anh, trên màn hình LED hiển thị đủ loại tuyển tập, ngay cả bạn cùng phòng của cô cũng dồn dập rơi vào tay giặc, khắp phòng ngủ đều là hình đứng của anh.
"Năm đó trong trường học chắc không có ai không biết anh nhỉ.
Bạn cùng phòng của em mua hình đứng dạ quang, lúc phơi quần áo để lên bàn em, nửa đêm đi vệ sinh xém chút hù chết em, nằm mơ đều là anh đứng trước bàn em hỏi em làm bài tập xong chưa."
"Không có ngược lại?"
Bả vai anh giống như nhúc nhích một cái: "Rõ ràng là em suốt ngày ôm chồng bài tập đứng trước mặt anh thúc giục, anh nói không giao em còn không vui, bảo anh chép cũng phải chép xong, có chuyện này không?"
Trọng tâm câu chuyện bị kéo trở về thời còn đi học, cô vô lực rầm rì vài tiếng, lầu bầu nói: "Không phải em là vì muốn tốt cho anh sao?"
"Không phải là vì điểm đạo đức của em sao, lớp phó?"
Lúc anh nói lời này, đuôi mày khẽ nhếch, không biết đã cong chân lên lúc nào, khuỷu tay chống trên đầu gối.
Ánh sáng mềm mại từ cửa sổ chiếu vào, gương mặt anh trong lúc đó dường như vẫn mang theo khí phách thiếu niên, chưa từng thay đổi.
Lại nghe được nick name quen thuộc năm đó, cô giật mình hoảng hốt.
Thật ra rất muốn hỏi, anh thích cái gì ở mình.
Thật ra cũng muốn nói, có lẽ cô không có tốt như anh nghĩ.
Nhưng nói ra khỏi miệng xong lại đứng dậy chém giết ổ bánh mì chà bông trong tay anh.
"Không phải anh nói không ăn sao?"
"Đói." Anh đơn giản rõ ràng tóm tắt, nhét miếng cuối cùng vào miệng, thuận thế cầm bàn tay lơ lửng giữa chân không của cô, dắt đi sau lưng: "Theo anh qua đây."
Lòng bàn tay anh ấm áp, giống như được người ta sưởi ấm qua, thì ra nắm tay anh là như vậy.
Tự nhiên không biết làm sao, cô cảm thấy mình rất không có tiền đồ, cũng chỉ nắm tay mà thôi nhưng có thể nhìn thấy anh bao bọc cô ở chỗ nắm tay, khớp xương ngón tay rõ ràng, đây là bàn tay rất nhiều người muốn nắm, cũng là người mà rất nhiều người khó có thể mơ ước tới.
Nhưng mà lúc này anh cứ nắm tay cô như vậy, sức lực không nhẹ không nặng, trái tim lơ lửng theo, cô thầm mắng mình vô dụng.
Cô không biết anh đang nghĩ gì, có vẻ như không để ý nhưng thực ra lại quan tâm việc cô có tránh ra hay không.
Cảm xúc trong giây phút này vượt xa hơn bất kỳ thứ gì khác, nhẹ nhàng chạm vào đến mức cô không tìm được hướng bắc.
Đi tới trước ngăn tủ, anh khẽ thả lỏng tay ra, lòng bàn tay trượt xuống.
Rất nhanh trên cổ đã được quấn qua hai vòng, cô khẽ chống cằm, nhìn ngón tay anh vòng qua từng vòng, lại nhét đầu khăn quàng vào lỗ nhỏ phía trước.
"Cái gì đây?" Cô hỏi.
"Lúc trước cảm thấy em đeo hợp nên mua." Anh khẽ lùi về phía sau một chút, giống như đang ngắm nhìn hiệu quả: "Sau này vẫn chưa tìm được cơ hội đưa cho em."
Lông mi cô dài, lúc lay động giống như đang chớp mắt, có thể lộ ra ánh sáng nơi đáy mắt: "Lúc trước là lúc nào?"
Anh đút tay vào túi, đầy lơ đãng nói.
"Sáu năm trước!"
"Vậy có còn đẹp không…" Cô nói rằng nếu không đẹp thì sẽ lập tức gỡ xuống nhưng lại nhét sâu hơn, cô cúi đầu nhìn hình dáng và màu sắc, phần đuôi thêu con thỏ nhỏ, kiểu dáng trắng mềm ấm áp.
"Bây giờ anh mới cho em, mùa đông cũng sắp qua rồi…"
Nói xong, chóp mũi lại rút vào trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra hơn nửa gương mặt xinh xắn, mái tóc mới nãy bị anh nhét cùng vào trong khăn quàng cổ, phía trên hơi phồng lên giống như một cây nấm nhỏ, cô trề môi nói khẽ cũng không biết đang nói gì nhưng quả thực vừa đáng yêu vừa yêu kiều, giống như hình ảnh hiện lên trong đầu anh lúc đó, mà hình như còn đẹp hơn.
Nhìn như vậy đã bị mê hoặc, mất một lúc mới nhớ tới lời cô nói, thuận miệng đồng ý.
"Ừ." Anh bất động, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, ngước mắt nói: "Em nói cái gì?"
...
Ngày hôm sau bắt đầu ghi hình cho show.
Trước khi qua đó thì mặc đồ cá nhân, Hạ An chọn áo khoác lông cừu cổ trễ, Dư Thần đứng dựa tủ quần áo và ngắm cô chọn đồ, khiến cô hơi mất tự nhiên, cứ đứng đấy tẩn ngẩn tần ngần.
Cuối cùng cô đành nhân lúc anh quay lưng đi trước, giơ tay kéo khăn quàng cổ trong tủ xuống thật nhanh, tác phong y như trộm vậy.
Dọc đường đi, cô cứ nắm chặt nó trong tay.
Đợi lên xe, Hạ An mới quàng khăn lên cổ.
Xe của Dư Thần chạy phía trước, đến sớm hơn cô.
Cô vừa đi vào phòng, các thí sinh đã nhao nhao.
Mấy cậu trai này ồn ào quá chừng, mỗi lần thấy cô trang điểm nhẹ hay ăn mặc hơi khác ngày thường là họ lại hú hét như thế.
Sáng nay lại họp các đội với nhau như thường lệ, tất cả mentor đều có mặt, làm cô cảm thấy chột dạ, người ta hú hét khiến sau lưng cô như muốn bùng cháy.
Cô nhìn lướt qua, tình cờ phát hiện hình như Dư Thần đang cười.
Cô ngồi xuống và lấy di động ra, lưng dựa vào tường, gửi tin nhắn cho anh: [Anh cười con khỉ ấy.]
Đối phương soạn tin rất nhanh, bốn lạng địch ngàn cân.
Con chó nhà họ Dư: [Đẹp lắm.]
Dâu nhỏ: [Anh khen ai đấy?]
Con chó nhà họ Dư: [Cái khăn quàng anh mua.]
Biết ngay mà.
Kế tiếp là khoảng thời gian các đội chia ra diễn tập.
Hạ An vừa đứng dậy, di động lại có tin nhắn do Dư Thần gửi đến.
[Em.]
[Sân khấu số 07 bên phía tay trái.]
[Đừng đi lộn đó.]
Hạ An thầm nói: đương nhiên em biết chứ, đạo diễn vừa mới thông báo mà?
Sau đó cô bận phối hợp với đội mình nên không trả lời tin nhắn anh, tầm hai đến ba tiếng sau, buổi tập kết thúc, cô mới mở khóa di động theo thói quen, quay lại trang wechat.
Đập vào mắt cô là ba cái khung thông báo trắng tinh.
Dư Thần thu hồi tin nhắn thứ nhất, thứ hai và thứ tư.
Hạ An đọc lại lần nữa từ trên xuống dưới, tổng hợp ý lại, nó sẽ biểu hiện như thế này:
[Đẹp lắm.]
[Anh khen ai đấy?]
[Em.]
Cô ho nhẹ nhằm che giấu, sau đó ấn khung chat với Ninh Vân, không biết làm sao lại bất cẩn chụp lại màn hình gửi cho cô bạn
Ba phút sau, Ninh Vân cáu: [Thả cơm chó đồ, cút!]
Dâu nhỏ: [Xin lỗi nha.]
Sau khi nhóm mentor diễn tập xong, một hồi chuông báo vang lên, kế đó bắt đầu ghi hình cho show.
Đây là vòng đếm ngược thứ hai, mọi người đều giữ sức để chuẩn bị cho vòng cuối cùng, nhờ vậy hôm nay ghi hình tương đối thuận lợi.
Đến vòng đấu loại cuối, số điểm bình quân của các thí sinh không hề tụt giảm, một số người luôn phát huy ổn định, khá xuất sắc.
Kết thúc chương trình, toàn bộ khách mời hỗ trợ diễn xuất đi lên sân khấu, MC giới thiệu từng người một, nhóm mentor cũng đứng ở hai bên dàn khách mời, chuẩn bị nói lời tạm biệt với người xem chương trình phát sóng trực tiếp đêm nay.
Ban đầu Hạ An đứng bên trái, hai tay để xuôi dọc cơ thể, lắng nghe MC nói.
Thình thình tay cô bị ai đó nắm lấy, ban đầu cô còn tưởng là Dư Thần nên sợ đến độ muốn ngừng thở nhưng vừa cúi đầu thì thấy đối phương chỉ là bạn nhỏ cao ngang chân mình.
Cô bạn nhỏ cũng là khách mời hỗ trợ diễn xuất trong đợt thi này,