Giờ mão, Phương Minh đang quét tuyết trong viện. Hắn hì hục dọn mãi, đầu ngón tay lạnh cứng, chà xát hồi lâu mới ấm lên được chút đỉnh. Hắn nhìn ngọn cây đào trụi lủi trên góc tường, lòng cầu khẩn nó sớm ra hoa, nởi vì hoa đào nở có nghĩa là mùa đông đã chính thức qua đi.
Cửa phòng kẽo kẹt mở. Vệ Trường Hiên lững thững đi ra. Chàng mặc áo khoác da cừu, dáng vẻ chỉnh tề, rõ ràng là đang đi ra ngoài.
Vừa thấy Phương Minh, chàng liền dặn, "Hôm nay ngươi ở lại hầu hạ công tử cho tốt, nếu không có việc gì thì đừng tùy tiện ra ngoài, biết chưa?"
Phương Minh vội vàng gật đầu.
"Đùng rồi, công tử đang bị thương, không được dể cho y ra chỗ gió. Ta đi một chuyến, chắc sẽ về muộn."
Phương Minh liên tục vâng dạ. Hắn há hốc miệng, định nói Tả Kiêu vệ canh giữ bên ngoài, chưa chắc đã dễ dàng để chàng ra khỏi phủ. Ai ngờ Vệ Trường Hiên chẳng thèm đến cửa viện, chỉ hai ba cái đã đặt chân lên tường viện rồi nhảy xuống, không còn thấy bóng dáng.
Thành Kiến An là nơi phồn hoa tấp nập. Trong đó, tây phường là nơi tập trung buôn bán, tiểu thương tập hợp, so với đông phường thì náo nhiệt hơn một chút. Vệ Trường Hiên đến đây từ sớm mà đã thấy cá cửa hàng san sát nối nhau lần lượt mở cửa. Tuy còn chưa đến giờ thin nhưng người người đã đi tới đi lui, cực kỳ huyên náo.
Tính ra thì đã hơn một năm chàng không đặt chân đến nơi này rồi. Lần này, Vệ Trường Hiên đến đây đương nhiên không phải để thăm thú mà có mục đích khác. Chàng nghĩ bụng, cứ để người trong Mục vương phủ chà đạp Dương Diễm thế này cũng không ổn. Chưa nói, thân thể y lúc này mà thiếu thuốc thang và đồ bổ thì chỉ sợ vết thương trên ngực sẽ không lành được. Hơn nữa, Dương Diễm sắp đến tuổi buôc tóc rồi. Y sinh ra đã yếu ớt, mà bây giờ còn bị đối xử khắt khe thì thể chất sẽ càng kém hơn, không chừng lâu dài thành tật.
Ngẫm nghĩ một hồi, chàng hiểu ra vấn đề hiện nay là không có bạc. Vệ Trường Hiên chẳng tiêu pha gì cho mình, cho nên lạnh nhạt với tiền bạc. Đến hôm nay chàng mới hiểu được cái nỗi sầu khi không có bạc là gì. Người có thể ra tay giúp đỡ chàng bây giờ chỉ có nghĩa phụ, nhưng chàng lại không thể dễ dàng mở miệng với lão được. Dù sao nghĩa phụ cũng không muốn chàng dính vào vũng nước đục trong Mục vương phủ. Nếu lão biết tình cảnh của chàng lúc này thì thế nào cũng khuyên chàng rời đi. Lại nói, sau khi vào cấm quân, chàng đã quyết ý sau này sẽ phụng dưỡng nghĩa phụ, để cho lão được thảnh thơi an hưởng tuổi già. Nhưng hôm nay, phụng dưỡng còn chưa thấy đâu đã thò tay xin tiền ông cụ, Vệ Trường Hiên nhất quyết không làm thế.
Trên đời này, cách làm ra tiền nhanh nhất thì chỉ có lừa bịp hay là đến song bạc thử vận may, đánh cược một phen. Tây phường có vô số song bạc, thi nhau mọc lên như nấm, nhưng Vệ Trường Hiên lại không có ý định vào đó. Chàng không có tiền vốn đánh cược, mà thứ này cũng chẳng phải sở trường của chàng. Chàng có sở trường khác, không chừng sẽ kiếm được chút cơm ăn.
Ven tây phường gần sông hộ thành. Bên bờ sông có vô số cây liễu, dưới tàng cây liễu là bảng hiệu linh của mấy tiểu thương mở quán vỉa hè. Các tiểu thương này không bán hàng tầm thường mà là đủ thứ cung tên, còn dịch vụ mà họ kinh doanh gọi là "Bắn liễu."
Bắn liễu vốn chỉ là một trò chơi dân gian bình thường, nhặt một cành liễu rồi mọi người thi bắn, cùng nhau chọn ra người có kỹ năng tốt nhất. Sau này, người ta không thỏa mãn với cành liễu nữa nên chuyển sang các đồ vatah nhỏ linh tinh, thậm chí dùng vật sống làm bia. Trò chơi bắn liễu rất thịnh hành ở Đại Chiêu, bởi vì các danh sĩ đương triều nhiều khi không phải là thư sinh gầy yếu, mà là người văn võ song toàn, có chút sở trường về cưỡi ngựa, bắn cung, hoặc đao kiếm. Trong đó, bắn cung vừa văn nhã mà vừa vui thú, được ưa chuộng nhất.
Hiện giờ vẫn còn sớm, các quán bắn liễu không náo nhiệt bằng quán cơm quán bánh, chỉ có lác đác mấy người.
Vệ Trường Hiên ngẩng đầu lên, thấy một quán bắn liễu treo biển đỏ chữ đen, trên đó viết "Thiện xạ, một tên thiên kim", còn treo một bộ cung tên cứng như thép trên cột, có vài phần khí thế, cho nên chàng chọn quán đó.
Chủ quán thấy thiếu niên này ăn mặc trang trọng, tướng mạo tuấn tú, đoán chàng là thiếu gia nhà giàu, vội bước lên chào mời đon đả, "Vị công tử này chắc là người luyện võ, có cần thử mấy mũi tên không? Cung nhà ta không phải loại cung được chế thô sơ bình thường, mà được bọc da nhẹ bên ngoài, rất dễ kéo mà không rát tay." Lão dừng một chút lại nói, "Bắn trúng đồng hầu thì còn có thưởng."
Hầu là tên bia. Nếu bia được chế bằng da gấu thì được gọi là hùng hầu, ngoài ra còn có hổ hầu, báo hầu. Vệ Trường Hiên nhìn về phía gã chỉ, thấy trên ngọn cây cách đó không xa có một đồng tiền được buộc bằng dây tơ hồng, chính là đồng hầu mà chủ quán nói.
"Không biết bắn trúng thì được thưởng gì?"
Chủ quán cười cười, "Nhà ta không như mấy nhà khác, dùng mấy thứ vô dụng làm phần thưởng. Nếu bắn trúng đồng hầu gần nhất kia thì được mười văn tiền. Có lần lượt chín đồng kế tiếp. Nếu bắn trúng đồng tiền nằm cách xa trăm bước kia thì được thưởng mười quan. Không biết công tử có hứng thử một lần không?"
Vệ Trường Hiên ngẩn người. Chàng ngẩng đầu, thấy những cây liễu dọc bờ đê đều phất phới tơ hồng. Cái đồng tiền nằm cách xa trăm bước kia, nếu là người mắt kém thì có khi còn chẳng nhìn thấy.
Chủ quán luôn miệng mời mọc, "Công tử đừng sợ mấy tấm đồng hầu này nhỏ, bắn trúng dễ ợt ấy mà." Gã nói cứ như thể mình đang buôn bán lỗ. Thực ra lỗ khoét giữa đồng hầu gần nhất kia được làm rất khéo, tám chín phần mười là có thể bắn trúng được. Những công tử ca đến đây thi bắn bao giờ cũng bắn một tên trúng ngay, không kìm được vui sướng, muốn thử những đồng tiếp theo. Nhưng mà nào có chuyện dễ dàng như vậy. Bình thường tốn đến cả trăm mũi tên cũng chỉ bắn được vài tấm mà thôi. Tuy quán chỉ lấy năm văn tiền một mũi tên, nhưng hay câu được những vị khách sẵn sàng bỏ ra vài quan tiền, nhờ vậy mà buôn bán tương đối thuận lợi.
Vệ Trường Hien trầm ngâm một hồi, cầm lấy cây cung cứng ngắc trên sap, lại nhấc thử mũi tên trên tay. Tên nhẹ bẫng vì không có đầu nhọn. Dù sao nơi này cũng là nơi tấp nập nhiều người, lỡ có kẻ tiện tay cầm lấy rồi làm người khác bị thương thì to chuyện.
Chủ quán lại khuyên nhủ, "Công tử, cung này hơi lớn, có muốn đổi sang cái khác nhỏ hơn không?"
Vệ Trường Hiên lắc đầu. Chàng sờ đuôi mũi tên, hướng cung lên ngọn cây mà nhắm bắn. Mũi tên bay vút ra ngoài không chút tiếng động, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua lỗ vuông giữa tấm đồng hầu, bắn nó rơi xuống.
Chủ quán liên tục vỗ tay, "Công tử tiễn pháp cao siêu !" Mũi tên này hoàn toàn nằm trong dự dự đoán của hắn, nên dù tán thưởng nhưng trong bụng chẳng ấn tượng gì.
Vệ Trường Hiên hơi cau mày, tựa như không hài lòng lắm với mũi tên ban nãy. Chàng ước lượng lần nữa, lại nói, "Ông chủ, mấy mũi này nhẹ quá. Đổi cho ta mũi tên có đầu."
Nụ cười đon đả chợt tắt. Ông chủ khó xử nói, "Nhưng mà mũi tên có đầu....ngộ nhỡ làm người khác bị thương thì làm sao?"
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng cười, "Đó là trách nhiệm của ta, không liên quan đến ông."
Dung mạo chàng đẹp đẽ, một khi nở nụ cười thì như gió xuân phơi phới thổi qua, ông chủ không thể không làm theo lời chàng.
Càm mũi tên đã có đầu trong tay, chàng mới tìm lại được cảm giác trong quân đội lúc trước. Có người xúm lại xung quanh, chủ yếu để ngắm chàng thiếu niên mỹ mạo này. Vệ Trường Hiên một lần nữa lắp cung tên, mắt sáng như đuốc, nhìn về phía trước. Cánh cung kéo căng như trăng tròn. Mọi người đều nín thở nhìn, nhưng tên bay nhanh như gió, không mấy ai thấy được. mãi đến khi mũi tên rơi xuống