Vệ Trường Hiên ngẩn ra, bấy giờ mới nhớ tới lúc ở dưới Thiển Thủy lâu bị ném hộp son vào người. Chàng không quá để tâm, cười cười, "Không may dính ở ngoài chợ. Ta biết ngươi không ngửi được mùi này. Để ta đi tắm rửa thay áo."
Phương Minh đứng bên cạnh không nhịn được cười, "Vệ đại ca, đang yên đang lành làm sao lại dính phấn son ngoài chợ được. Chắc không phải có cô nương cố tình va vào lòng huynh đấy chứ?"
Vệ Trường Hiên gõ một phát lên đầu hắn, "Nói bậy !"
Trong viện này không có người ngoài nên không cần cố kỵ. Vệ Trường Hiên múc mấy xô nước ở giếng sân sau để lau người. Chàng cởi bỏ quần áo, để lộ đường cong sắc bén mà trơn tru của cơ thịt trên lồng ngực màu mật ong. Nước lóng lánh lăn trên thân thể, cứ như toàn thân đều lóe sáng.
Dương Diễm lại vô tri vô giác với điều này. Y ôm đàn không hầu, nghe tiếng nước róc rách bên tai.
Phương Minh lại nói, "Với thân hình và tướng mạo của Vệ đại ca thì có nói là nhân trung long phượng cũng không quá. Chẳng trách nhiều cô nương mê mẩn huynh như vậy."
"Sao hôm nay ngươi nói lắm thế." Vệ Trường Hiên vắt khô khăn vải, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Phương Minh khúc khích cười, "Có gì đâu, chẳng qua hôm nay ta đến nội phủ một chuyến, có mấy vị tỷ muội hỏi ta tin tức của huynh, xem ra là muốn kết thân với huynh đấy. Các nàng có nói, nếu không có cơ hội thì đành để mùng năm tháng sáu đến Tây phường xem huynh bắn liễu."
Mấy vị tỷ muội mà hắn nói đương nhiên là thị nữ trong nội phủ. Trong Mục vương phủ không thiếu thị nữ có dung mạo như hoa, nhưng Vệ Trường Hiên chẳng chút hứng thú, chỉ nói, "Bảo bọn họ đi xem người khác bắn liễu đi. Sau này ta không tới đó nữa."
Không chỉ Phương Minh, ngay cả Dương Diễm cũng sửng sốt quay sang.
"Hôm nay gặp lại người bạn cũ, muốn giúp đỡ chuyện chi tiêu của chúng ta sau này." Vệ Trường Hiên giải thích.
"Ai vậy?" Dương Diễm đột nhiên hỏi.
"Chính là người hầu của tam ca ngươi ngày trước, tên là Trần Thiệu." Vệ Trường Hiên cười cười, "Lúc trước, chúng ta cùng nhau luyện đao, có chút quan hệ cá nhân. Hắn là người không tệ."
Dương Diễm khẽ gật đầu, "Hắn về Kiến An rồi à?"
"Nghe nói thúc phụ hắn được điều về kinh nên hắn đi theo." Vệ Trường Hiên gãi đầu, "Hôm nay ta bận đi lấy cây đàn không hầu cho ngươi nên chỉ kịp nói với hắn vài câu."
Dương Diễm nghe vậy thì lộ vẻ đăm chiêu.
"Đúng rồi, ngày mai ta hẹn hắn uống rượu, sợ là sẽ về muộn." Chàng quay sang Phương Minh, "Chăm sóc công tử cho cẩn thận, đừng lúc nào cũng tranh thủ chạy vào nội phủ nữa."
Phương Minh vội vàng vâng dạ.
Ban đêm, trong thư phòng Mục vương phủ, Dương Đại giở mấy lá thư trong tay. Hắn cau chặt mày, nhanh chóng viết ra vài chữ. Cuối cùng, hắn mới đặt xấp thư xuống bàn, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
"Chủ tử." Kỳ Liên Dương lặng lẽ quỳ xuống trước mặt hắn, "Cấm quân ngoài thành hôm nay đã đổi thành Vũ Lâm Vệ. Tên Trần Ngôn kia cậy có ý chỉ của thánh thượng nên biên chỉnh lại toàn bộ một lần nữa."
Khi nghe những lời này, sắc mặt Dương Đại không tốt lắm, "Bỗng nhiên điều tướng trấn thủ biên quan về làm đại tướng quân Vũ Lâm vệ, ngay từ đầu ta thấy chuyện này không đúng lắm, quả nhiên là chúng muốn làm suy yếu binh quyền trong tay ta. Dương Giải thường không quản triều chính, chắc chắn là đám công khanh đại thần xúi giục." Hắn thở dài, "Bọn chúng tham lam như vậy, e là nhiêu đây vẫn chưa hài lòng đâu."
Kỳ Liên Dương cúi đầu, "Không biết Thác Bạt gia đã hồi âm gì chưa?"
"Chỉ là mấy câu vô thưởng vô phạt." Dương Đại âm trầm nói, "Ta rốt cuộc đã cảm thấy, bọn chúng không hoàn toàn tin tưởng ta."
"Tính tình Thác Bạt công rất kiêu ngạo. Muốn có được sự tín nhiệm của ông ta cũng không phải dễ."
"Hơn nữa, ta chỉ là hàng con cháu, hắn cũng không xem ra ra gì." Dương Đại lạnh lùng cười một tiếng, "Ngươi nói xem, nếu ta lấy đứa cháu ngoại duy nhất của ông ta ra để trao đổi thì liệu có thể khiến lão hỗ trợ ta giành đước chức Đại đô hộ Tây Bắc không?"
Kỳ Liên Dương có chút kinh ngạc, "Chủ tử muốn thả tứ công tử đến Thác Bạt gia sao? Lỡ như......"
"Đương nhiên không thể thả đơn giản như vậy." Dương Đại gõ nhẹ mặt bàn, "Chúng ta còn nắm tính mạng tên người hầu của hắn trong tay."
Giữ cái mạng quèn cho tên người hầu kia suốt bao năm, ít nhiều cũng phải có chút tác dụng chứ.
Kỳ Liên Dương giật mình, thấp giọng nói, "Chủ tử, hôm nay tên Vệ Trường Hiên đó lại chuồn ra ngoài, gặp được Trần Thiệu, cháu của Trần Ngôn. Hình như quan hệ của bọn họ không tồi, có vẻ là bạn cũ."
"Tiểu tử kia có quan hệ với Trần gia sao?" Dương Đại thì thầm tự nhủ, bỗng nhiên nói, "Không phải ban đầu Trần Thiệu là người hầu của tam đệ à? Nhắc mới nhớ, tam đệ bây giờ sống thế nào?"
"Tam công tử đang ở Tịnh Châu, nghe nói xem như an phận thủ thường."
"Tịnh Châu?" Dương Đại ngẫm nghĩ, mới nhớ ra năm ngoái có nhận được thiệp, nói là Lý lão thái sư chủ hôn, để cho Dương Quyết và trưởng nữ của thứ sử Tịnh Chậu Triệu Hàm Trì kết hôn.
"Bây giờ hắn còn ở phủ của Triệu thứ sử?"
Kỳ Liên Dương gật đầu.
"Đường đường là công tử của một vương phủ mà chấp nhận ở rể, đúng là trò cười." Dương Đại lắc đầu, "Để quay về Trung Nguyên, hắn không sợ lời chế giễu mà còn cắn răng chịu đựng, đúng là không giống tính hắn tí nào."
Kỳ Liên Dương nghe được ý nghi ngờ trong lời Dương Đại, liền hỏi, "Chủ tử cảm thấy có gì không ổn sao?"
"Hắn xuất thân Lô gia, dù có mất nết thế nào thì Lô gia cũng không bỏ mặc hắn, làm gì có chuyện nửa năm rồi mà ngay cả căn nhà cũng không cho hắn. Điều đó có nghĩa, hắn vốn không có ý định ở lại Tịnh Châu lâu dài." Dương Đại lạnh lùng liếc mắt, "Hắn còn muốn về Kiến An."
Kỳ Liên Dương rùng mình, "Chủ tử, thuộc hạ lập tức phái người đến Tịnh Châu theo dõi tam công tử."
Dương Đại hơi gật đầu. Hắn lại lấy giấy bút, cúi đầu viết thư, sau đó đưa qua, "Giao gấp phong thư này cho Thác Bạt Tín."
Kỳ Liên Dương nhận thư, "Thác Bạc công đến, chủ tử thật sự sẽ để tứ công tử theo ông ta sao?"
"Cứ xem ý Thác Bạt công đã. Nhưng mà....." Đan nói đến đây, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đàn nỉ non, sau đó lại hánh thót rồi bay bổng, tựa như tiếng đàn mà hắn từng quen. Dương Đại gần như nín thở, im lặng căng tai nghe, sau đó tiếng đàn lại chậm rãi biến mất.
"Đây là.....có ai đó đang gảy đàn không hầu sao?" Kỳ Liên Dương hơi khó hiểu. Sau khi lão vương gia qua đời, trong phủ không còn người nào chơi đàn không hầu nữa. Hắn quay sang thì thấy chủ tử nhà mình biến sắc, không biết đang nghĩ gì.
"Tứ đệ đang chơi đàn không hầu, chính là cây đàn mà ngày xưa phụ vương vô cùng yêu thích." Vẻ cứng đờ trên mặt Dương Đại châm rãi tiêu tan, bên môi khẽ nở nụ cười nửa thật nửa giả, "Kỳ Liên, tên phương sĩ mà ngày trước ngươi nói, đưa hắn đến gặp ta."
Kỳ Liên Dương ngẩn người, rồi chắp tay nói, "Vâng."
Trưa hôm sau, Phương Minh đang bận việc bếp núc trong biệt viện thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ của chấn động. Hắn vội vội vàng vàng giấu gạo và thức ăn linh tinh trong bếp đi, sợ bị quản sự phát hiện. Ai ngờ vừa mở cửa, mấy tên quản sự kia không thèm liếc tới hắn, tiện tay gạt hắn sang một bên rồi xông vào phòng chính, "Tứ công tử, vương gia thiết yến, mời người đến dự."
Trong phòng có chút tiếng động, rồi Dương Diêm chậm rãi mở cửa đi ra, thấp giọng nói, "Phương Minh."
Phương Minh vội đến dìu y, nhưng bị quản sự đẩy một cái, quát lớn, "Gia yến của vương gia, không phải nơi mà lại như ngươi có thể đến." Gã lại quay sang Dương Diễm, "Tứ công tử, tiểu nhân dìu ngài đi."
Dương Diễm nghe thấy giọng điệu gã không tốt, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu, "Làm phiền."
Thấy