Đêm hai sáu tháng sáu.
Phía nam thành Kiến An, đường về quân doanh Tả Kiêu vệ chợt vang tiếng vó ngựa dồn dập. Binh sĩ gác trại căng thẳng lắng nghe. Con đường này thường ngày không được phép phi ngựa, trừ khi có việc gấp. Hơn nữa, nghe tiếng vó hối hả gõ rung cả mặt đất có thể đoán được gần ngàn người đang xông vào.
Giáo úy thủ doanh sốt ruột cầm đuốc đến đầu đường quát lớn, "Kẻ nào đó?"
Chỉ thấy trong bóng đêm, một đội quân mặc giáp bạc tiến đến. Ánh đuốc phản chiếu lên hoa văn đúc trên khải giáp như muôn ngàn ngọn lửa. Võ sĩ dẫn đầu đoàn cầm trong tay lá cờ lớn. Có kẻ kinh ngạc thốt lên, "Vũ....Vũ Lâm vệ?"
Tướng quân Chu Vinh của Tả Kiêu vệ nhanh chóng chạy đến. Gã chỉ mới lên giường đi ngủ, lúc này chỉ kịp khoác áo ngoài chứ không kịp mặc khải giáp. Trông thấy đại tướng quân Trần Ngôn của Vũ Lâm vệ, gã hoang mang hỏi, "Sao Trần tướng quân lại đến đây vào giữa đêm khuya thế này?"
Trần Ngôn không xuống ngựa, chỉ rút một lệnh bài vàng kim sáng chói trong ống tay, "Tả Kiêu vệ tướng quân Chu Vinh tiếp chỉ."
Lệnh bài hoàng kim kia là tín vật để điều động thập ngũ vệ của hoàng đế, tương đương với thiên tử đích thân tới. Chu Vinh không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống.
"Lệnh cho Tả Kiêu vệ lập tức nhổ trại, đến Đông Đô phòng thủ, không được thắc mắc, khâm thử." Trần Ngôn đọc xong khẩu dụ, cúi đầu nhìn Chu Vinh, "Chu tướng quân đã nghe rõ rồi đấy. Lập tức nhổ trại, ra lệnh cho binh sĩ lên đường."
Chu Vinh mặt mày tái ngắt. Tuy Tả Kiêu vệ thuộc thập lục vệ, nhưng lâu nay chưa từng nhận điều lệnh của hoàng đế mà chỉ theo sự sai khiến của Mục vương phủ. Lúc này, Thánh chỉ đột nhiên ban xuống khiến gã không biết nói sao. Về lý mà nói, thánh chỉ đương nhiên cao hơn kim lệnh của vương phủ, nhưng gã là người được Mục vương đích thân đưa tới An Dương. Họ của hắn khi còn ở Đông Hồ là Phổ, sau này mới được Mục vương đổi thành Chu. Nếu bảo hắn nghe theo thánh chỉ mà không màng đến Mục vương thì quá khó khăn.
Thấy hắn sững sờ, Trần Ngôn chút chút bực mình, "Chu tướng quân, nếu ngài còn chậm trễ, để hoàng thượng trách tội thì không hay đâu."
Các giáo úy khác của Tả Kiệu vệ đều nghe thấy ý chỉ, đều có thái độ hoang mang giống như Chu Vinh. Lúc này, bọn họ xúm lại quanh cửa trại, lo lắng nhìn tướng quân của mình.
"Trần tướng quân, Tả Kiêu vệ do Mục vương sai phái. Nếu không có điều lệnh của Mục vương, ta không dám tùy tiện nhổ trại." Chu Vinh thấp giọng nói.
"Chu Vinh, ngươi thật to gan, chẳng lẽ muốn kháng chỉ !" Trần Ngôn lạnh giọng hỏi.
"Thần không dám." Chu Vinh biết vị đại tướng quân mới được triệu hồi từ biên cường về này không dễ nói chuyện, chỉ đành dịu giọng, "Chỉ xin Trần tướng quân khoan dung một chút, để ta phái người đến xin chỉ thị của vương gia rồi hãy quyết định."
Trần Ngôn lạnh lùng lắc đầu, "Ta mang hoàng mệnh trong người, không thể trái được, chỉ biết cãi lệnh xử trảm." Lão gõ vó nhựa, lập tức có Vũ Lâm vệ phía sau bước lên dâng trọng kiếm.
Trần Ngôn đặt lưỡi kiếm lên ngang cổ Chu Vinh, "Chu tướng quân, điều lệnh này ngươi có tiếp hay không?"
Toàn thân Chu Vinh căng như dây đàn, nhưng vẫn kiên quyết đáp, "Tả Kiêu vệ chỉ nhận điều lệnh của Mục vương."
Trần Ngôn cắn răng nói, "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Dứt lời, lão vung kiếm chém đầu Chu Vinh.
Biến cố này khiến cho toàn bộ binh sĩ trong Tả Kiêu vệ đều kinh hãi. Một vài giáo úy đã rút trường đao, mà lính Vũ Lâm vệ cũng giục ngựa tiến lên một bước. Bầu không khí tức thì giương cung bạt kiếm.
Trần Ngôn quay đầu nhìn bọn họ, trầm giọng nói, "Chống lại thánh chỉ là tội mưu phản!" Lão chĩa kiếm về hướng cổng doanh, "Ai muốn làm phản tặc cứ việc đứng ra!"
"Trần tướng quân không hổ là người đã xông pha nhiều năm ở chống biên quan, hành động quả quyết, các vị thống lĩnh khác khó mà so được." Người đi cùng Trần Ngôn là môn hạ Thường thị, Tạ Ngao.
"Tạ đại nhân cũng vất vả rồi. Hoàng thượng vốn dĩ cũng không đồng tình việc này lắm đúng không?"
Tạ Ngao bất đắc dĩ cười cười, "Tuy hoàng thượng chán ghét Mục vương đã lâu, muốn hạ chỉ nhưng vẫn do dự. Nếu không phải các vị đại nhân thuộc tứ đại thế tộc Cao Lý Quảng Lô hết lời khuyên răn, thúc giục không ngừng thì e là còn phải kéo dài khá lâu."
"Nghe nói lần này Lô thị bỏ rất nhiều công sức, nhưng mà thôi cũng khó trách. Dù sao nhi tử của Lô thái công cũng bị Mục vương Dương Đại tự tay giết chết."
Tạ Ngao lắc đầu, "Đúng vậy. Hai năm trước, Lô thị còn đang xuống dốc, không có khả năng đấu tranh, ai mà ngờ Lô phi ở hậu cung bỗng nhiên được sủng ái, kéo cả gia tộc hưng thịnh lên."
Trần Ngôn chỉ cười, lại hỏi, "Nhắc mới nhớ, phía Ung vương thế nào?"
"Ung vương đã đón tam công tử về kinh. Tông Chính phủ cũng đã chuẩn bị xong thủ tục, chỉ chờ ngày mai thôi."
Trần Ngôn đột nhiên dừng ngựa, nhìn sắc tím dâng lên phía chân trời, thì thầm, "Không phải ngày mai, mà là hôm nay."
Ngày hai bảy tháng sáu, thành Kiến An.
Kỳ Liên Dương vội chạy vào nội thất. Mấy hôm nay, Dương Đại nhiễm phong hàn, nằm trên giường nghỉ ngơi. Nghe tiếng chân, hắn hơi hé mắt, "Ngay cả ngươi mà cũng hoảng hốt như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Chủ tử, phía tam công tử thất thủ!"
"Cái gì?" Dương Đại ngồi bật dậy bất ngờ, đầu váng mắt hoa một trận, hắn lại trầm giọng hỏi, "Sao lại thất thủ?"
"Thuộc hạ nghe nói tam công tử đã rời Tịnh Châu từ trước đó, còn đi rất lén lút. Hắn để tôi tớ trong phủ mặc quần áo giả dạng mình, che mắt người của ta. Chúng ta ra tay xong mới phát hiện ra có gì không ổn, vội vàng đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước. Bên cạnh hắn có nhiều thế lực bảo vệ."
Dương Đại âm trầm nói, "Với cái đầu của lão tam thì tuyệt đối không tính được đến thế. Rốt cuộc có kẻ nào đứng sau lưng nó?" Hắn cau chặt mày, đột nhiên nói, "Đoàn của Thác Bạt công khi nào mới tới?"
"Ngày hôm trước đã liên tục mời gấp, nghe nói xe ngựa của họ đã đến gần Lũng Châu, muộn nhất là mười ngày nữa tới."
"Mười ngày....." Dương Đại thì thầm lặp lại, rồi phẫn nộ quát, "Tả Kiêu vệ đâu? Không phải sáng nay đã dặn bọn họ đến vương phủ trực ban sao? Vì sao giờ này còn chưa thấy bóng dáng?"
Kỳ Liên Dương vội nói, "Thuộc hạ sẽ phái người đi hỏi!"
Dương Đại nhìn bóng Kỳ Liên Dương rời đi, lòng vẫn thấp thỏm không yên. Hắn ngồi dậy, gọi người hầu, "Người đâu, thay quần áo, chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn vào cung một chuyến."
Không ngờ chỉ một lát sau, trưởng sử trong phủ cuống quýt chạy vào nói, "Vương gia, mấy ngày nay trong tin truyền tin, hoàng thượng long thể bất an, bỏ cả lâm triều, không gặp ai cả."
Vĩnh An đế mải chơi sa đọa, thường xuyên cáo ốm không lên triều, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đúng lúc này mà lại kiên quyết không gặp khách thì có vẻ rất kỳ quái.
Dương Đại sững sờ giây lát, lại phất tay áo bảo trưởng sử lui đi. Hắn