Mọi người ngẩn ra một lúc, rồi lập tức nhào lên tranh cướp. Số lượng hạt dưa vàng rất lớn, cuối cùng ai nấy đều vơ được một nắm nặng trịch thắt lưng. Đám phó dịch bị sự hào phóng của tiểu công tử này làm cho kinh hãi. Ngay cả những vị vương hầu xa xỉ hào hoa bậc nhất thành Kiến An cũng chưa từng nghe họ tùy tiện thưởng vàng cho hạ nhân.
Phương Minh đứng ôm cái khay trống mà cũng giật mình. Phương gia đời đời làm quản sự trong vương phủ, từ bé hắn đã nghe phụ thân nói các vương hầu có kết cấu khổng lồ, quan hệ phức tạp, nhưng cách cai trị nhìn chung đều là dùng lợi để dụ dỗ, dùng uy để đe dọa. Những lời đó nghe thì đơn giản nhưng hóa ra chẳng dễ chút nào. Đến lúc này, tận mắt nhìn đám phó dịch từ bộ dạng lười biếng trở nên hừng hực tinh thần, tranh nhau quỳ xuống bên chân Dương Diễm mà dập đầu tạ ơn, hắn mới hiểu hóa ra đây là đạo cai trị của vương tộc.
Đêm trung thu diễn ra vô cùng náo nhiệt, mấy vò rượu hoa quế được bưng ra không còn giọt nào. Lũ tôi tớ được thưởng rươu, thưởng tiền, đương nhiên hết sức vui sướng. Sau khi giải tán hế, chỉ còn lại Dương Diễm nở nụ cười uể oải trong bóng đêm. Y dựa lưng vào ghế, sắc mặt như đang chán chường.
"Công tử, chỗ hạt dưa vàng này đều do Lạc Lan cô cô mang đến mấy ngày trước. Ngài ban thưởng hết cho đám hạ nhân như vậy không thấy xót sao?" Phương Minh gượng gạo cười, "Trước giờ ngài còn chưa từng hào phóng với ta như vậy."
Dương Diễm chẳng nói gì. Vệ Trường Hiên im lặng suốt buổi tối, cuối cùng mới lạnh nhạt mở miệng, "Cái chân giò hun khói trung thu năm trước, ta chỉ ăn được hai miếng, công tử chẳng được một miếng, vào bụng ngươi cả đó thôi."
Nếu người khác nghe thấy thì nhất định sẽ nói, chân giò làm sao sánh với vàng bạc. Nhưng Phương Minh thì chẳng thể phản bác. Hắn biết bây giờ họ có tiền có của, số vàng đem thưởng kia chỉ là cái móng tay. Nhưng giờ này năm trước, bọn họ chỉ có một khúc chân giò.
"Phương Minh, hôm nay ngươi mệt nhọc cả ngày rồi, nghỉ sớm chút đi." Dương Diễm quay sang cười với hắn.
"Nhưng mà...." Phương Minh hơi ngập ngừng, định nói nếu ta đi thì ai hầu hạ công tử nghỉ ngơi.
Vệ Trường Hiên đương nhiên biết hắn lo cái gì, liền vẫy tay, "Cứ đi đi, ở đây có ta rồi."
Đợi Phương Minh rời đi xong, Dương Diễm mới thong thả đứng lên, nói khẽ, "Ngồi suốt buổi tối, mệt thật."
Vệ Trường Hiên cười một tiếng. Cả bữa tiệc hôm nay, chàng chỉ đứng sau lưng Dương Diễm, nhìn y lạnh nhạt ngồi kia, thong thả nói cười với từng người, rồi được vây trong vô số lời tạ ơn. Khi ấy, chàng chợt có cảm giác Dương Diễm quá mức xa lạ. Y cứ như đang ngồi ở vị trí cực cao, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh vậy. Ai ngờ một câu nói vừa này đã đánh đổ hết hình tượng. Dương Diễm vẫn là đứa trẻ mà chàng biết, còn ban nãy chỉ là giả vờ để hù dọa kẻ khác mà thôi.
"Nói đi, thật ra mấy thùng vàng bạc kia chẳng phải Lạc Lan cô cô mang đến đâu nhỉ." Vệ Trường Hiên thấp giọng, "Người đi theo Thác Bạt công vào kinh, sao mà gióng trống khua chiêng mang theo nhiều tài vật như thế được. Chắc hẳn Thác Bạt công mượn danh nghĩa của Lạc Lan cô cô để tặng cho ngươi đúng không?"
Dương Diễm cũng hiểu điều đó. Y không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
"Nghe nói ông ấy còn tặng cho Dương Quyết mười mấy con tuấn mã ở cực tây. Với thân phận của ông ấy thì chẳng cần nịnh bợ Dương Quyết làm gì. Tặng lễ hậu hĩnh như vậy là muốn hắn đối xử tốt với ngươi thôi." Vệ Trường Hiên cảm thán, "Ta đoán trong lòng Thác Bạt công vẫn rất lo cho ngươi."
"Chắc thế." Dương Diễm khẽ thở dài, "Ông ngoại là người trọng sĩ diện, không muốn ta sống khó khăn. Hoặc là ông ấy cảm thấy có lỗi với mẹ ta."
Y cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, "Dù thế nào đi nữa, trước mắt chúng ta cũng thật sự cần đến những thứ này. Mấy ngày nữa, ta giao cho Phương Minh mấy gói bạc, viết danh thiếp, đưa tới các vị đô úy ở Vũ Lâm vệ."
Vệ Trường Hiên ngẩn ra, "Đưa cho bọn họ làm gì?"
Dương Diễm bật cười, vừa nhẹ nhàng vừa chua xót, "Ta biết Trần Thiệu muốn đề cử ngươi gia nhập Vũ Lâm vệ. Tuy biết hắn là cháu của Vũ Lâm đại tướng quân, lời tiến cử rất quý giá. Có lẽ đa số đám đệ tử thế gia trong Vũ Lâm vệ cũng phải lấy lòng hắn. Nhưng ngươi lại không có vai vế gì, chỉ sợ vào đó sẽ phải chịu thiệt. Cứ nên lót đường một chút cho chắc ăn."
Vệ Trường Hiên nghe giọng y thì biết y đã tính trước từ lâu, không khỏi ngạc nhiên, "Ta nói muốn vào Vũ Lâm vệ khi nào?"
"Chẳng phải lúc trước ngươi đã có ý định rời đi sao?" Dương Diễm cắn môi, "Kiếm một chức vị trong Vũ Lâm vệ cũng xem như tiền đồ sáng lạn. Nếu nghĩa phụ ngươi mà biết chắc hẳn rất vui lòng."
Đúng là cha nuôi vẫn luôn mong Vệ Trường Hiên vào được Vũ Lâm vệ. Vài ngày trước, chàng nghe Trần Thiệu hết lời khuyên nhủ, không phải không động lòng, nhưng mà ....
"Ta đi rồi, ngươi phải làm sao?" Vệ Trường Hiên kinh ngạc hỏi.
Dương Diễm lại cười, nhưng nhìn rất gượng gạo, "Bây giờ ta cơm áo vô ưu, bao nhiêu kẻ hầu người hạ, có gì phải lo nữa chứ."
Vệ Trường Hiên nhìn y, chợt thấp giọng nói, "Dã Hề, tối qua ta mạo phạm ngươi, ngươi giận ta sao?"
Dương Diễm dường như kinh ngạc, lui lại hai bước, liên tục lắc đầu.
Thực ra, tuy đêm qua uống khá nhiều rượu nhưng Vệ Trường Hiên cũng không đến nỗi chẳng nhớ được gì. Sáng nay vừa tỉnh, chàng liền nghĩ tới những chuyện đã làm đêm trước, trong lòng sầu muộn không thôi mà vẫn chẳng biết làm thế nào nhắc lại với Dương Diễm.
"Ngươi giận ta nên muốn đuổi ta đi phải không?" Vệ Trường Hiên truy hỏi đến cùng.
Dương Diễm thoạt nhìn như sắp khóc, lắc đầu thật mạnh, "Ta không giận ngươi." Rồi lại ngập ngừng, lí nhí nói, "Sao ta có thể giận ngươi được chứ?"
Vệ Trường Hiên nghe thấy những lời này, tim như đập lỡ một nhịp. Đến khi sực tỉnh, chàng mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy Dương Diễm. Dương Diễm rất gầy yếu, nhưng ôm vào lòng lại mềm mại. Y không tránh né, rúc đầu vào vai Vệ Trường Hiên.
"Vậy thì vì sao ngươi lại muốn ta vào Vũ Lâm vệ?" Vệ Trường Hiên thở dài, "Không phải ta đã hứa rồi sao, sẽ luôn ở cạnh ngươi."
Dương Diễm không đáp, chỉ run rẩy hồi lâu. Vệ Trường Hiên phát hiện ra có gì đó không ổn, liền đẩy nhẹ y ra. Trong bóng tối u ám, chàng phát hiện đôi mắt y đang mở lớn, từng giọt nước lóng lánh lăn dài.
"Bởi vì ta biết, cuối cùng ngươi vẫn sẽ đi." Gương mặt Dương Diễm ướt đầm, giọng nói cũng run rẩy theo, "Bảo kiếm trong hộp, sáng như ngọc rồng. Ngươi là thanh kiếm sắc bén nhất trên thế gian, rồi sẽ có lúc phá hộp mà ra. Tuy ta không nỡ để ngươi đi, nhưng không thể cứ vây hãm ngươi thế này, làm lỡ tiền đồ của ngươi."
Vệ Trường Hiên kinh ngạc nhìn y, thấp giọng nói, "Dã Hề, ngươi đừng khóc. Nếu ngươi không muốn ta đi, ta vẫn sẽ ở cạnh ngươi."
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm chậm rãi ngẩng đầu lên, "Nếu ngươi cứ ở bên cạnh ta, loanh quanh trong cái viện này, không thấy trời cao biển rộng, sau này nghĩ lại, ngươi sẽ cam lòng thật sao?"