"Mời chư vị ngồi." Dương Diễm nhẹ nhàng nói, sau đó nghiêng mình ngồi xuống ghế chủ vị.
"Sao công tử lại đích thân đến đây?" Ôn Chỉ vừa ngạc nhiên vừa lo lắng hỏi, "Lỡ tai mắt vương phủ phát hiện ra thì e sẽ kinh động kẻ khác."
Dương Diễm cười nhẹ, "Đừng lo, hiện giờ trên dưới khắp Mục vương phủ đều bận rộn, tạm thời không quản chặt một tên mù như ta đâu." Dứt lời, y lại hỏi, "Lan Úc, việc ở Tấn Châu ngươi là thế nào rồi?"
Ôn Chỉ đáp, "Đúng như công tử đã căn dặn, đã lo thỏa đáng."
Dương Diễm nhướn mày, hơi lộ ý cười, "Không ngờ người đọc sách như ngươi mà lại giao tiếp được với lũ đạo tặc trên núi thuận lợi như vậy."
Ôn Chỉ lắc đầu, "Thực ra sơn tặc cũng có người hiểu đạo lý, biết tự trọng, so với quan trường còn trắng đen rõ ràng hơn."
"Nếu đã xong chuyện này thì kế tiếp các ngươi biết phải làm gì rồi đấy."
Lưu Thích Đồng ngập ngừng một lát rồi nói, "Không biết kế hoạch mà công tử nói khi nào sẽ tiến hành. Việc này ảnh hưởng rất lớn, nếu công tử chỉ muốn lật đổ Mục vương thì không cần nhẫn nhịn lâu như vậy. Hẳn là trong lòng công tử có mưu đồ khác."
Dương Diễm gật đầu, "Chư vị đều là những người trí tuệ bất phàm, hẳn là đã đoán được ý định của ta."
"Đương kim Mục vương Dương Quyết có thể xem là hạng người tầm thường. Sở dĩ hắn đoạt được vương vị từ tay huynh trưởng ta thuận lợi như vậy là vì nhà ngoại hắn là một trong tứ đại thế tộc Lô gia, cũng là con duy nhất trong cuộc liên hôn giữa Mục vương và đám thế tộc. Thế tộc dốc nhiều công sức giúp đỡ vị vương gia này là mong củng số được thế lực của thế tộc trong hoàng thất. Công tử vẫn luôn nhẫn nhịn không xử lý Dương Quyết là vì đang chờ một thời cơ thích hợp để một lưới bắt gọn Dương Quyết lẫn thế lực chống lưng cho hắn." Lý Ngọc Sơn thấp giọng nói.
"Thời cơ thích hợp?" Ôn Chỉ cúi đầu trầm ngâm, sau đó mới nhìn Dương Diễm, "Có lẽ sau mồng một tết không lâu, Dương Quyết sẽ tiếp quản chức Tông Chính, lo mọi sự vụ trong hoàng tộc. Khi ấy, những chuyện cũ lộ ra có thể khiến cả triều đình chấn động. Chỉ cần tính toán thỏa đáng thì việc này không chỉ khiến Dương Quyết mất vương vị, tính mạng khó giữ mà cả đám thế tộc cũng mất mặt, không thể ngóc đầu lên."
Dương Diễm khẽ cười, "Chư vị có thể đoán ra những điều này, đủ thấy ta không nhìn lầm ngươi." Y ngước cặp mắt trong veo, chậm rãi nói, "Loạn thế dùng binh, trị thế dùng mực. Trong tay ta không binh không quyền nhưng các ngươi đầy bụng tài hoa, cầm bút trong tay cũng thắng được thiên quân vạn mã. Lần đọ sức này, ta cần các vị dùng văn chương khai phá mở đường cho ta."
"Công tử yên tâm. Khi chúng ta đọc sáng ở Hoằng Văn quán đã quen biết không ít chí sĩ tài ba. Hiện nay triều đình mục nát, kẻ cầm quyền ngu xuẩn, thế tộc dùng người bất công, không ít người ôm lòng bất mãn. Tả đảm bảo việc này vừa lộ ra thì tấu chương buộc tội sẽ chất đầy ngự án Thái An cung."
"Được." Dương Diễm gật đầu, lại nói, "Nhưng trước mắt vẫn còn một việc nữa khó giải quyết."
Ba người đồng thanh, "Có chuyện gì ạ?"
"Ban nãy ta có nói vương phủ đang rất bận rộn, chính là bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho ta. Ta ca cố ý muốn ta cưới vợ." Dương Diễm cười khổ, "Nghe nói là cưới nữ nhi của Lô Thiếu Bảo."
Vừa dứt lời, Ôn Chỉ đã nói, "Hẳn là lệnh huynh có ý đồ khác."
Lý Ngọc sơn cũng gật đầu, "Hành động này của Mục vương nhất định không phải vì quan tâm đế công tử. Hắn cố tình chọn nữ nhân trong Lô thị, hẳn là muốn dùng cách này củng cố quan hệ giữa Lô thị và Thác Bạt công, cũng có thể là...." Hắn hạ giọng, "Hắn muốn diệt trừ công tử, chỉ để lại huyết mạch của công tử và Lô thị."
Nghe lời nói trắng trợn như thế, Lưu Thích đồng gượng gạo ho khẽ một tiếng, quay sang lắc đầu. Dương Diễm lại nhẹ nhàng như không, bảo, "Không sao, ta đã biết ca ca muốn giết mình. Dù ta có giả ngu cũng không khiến bọn họ thôi đề phòng." Nói tới đây, y lại bật cười tự giễu, "Thực ra thế cũng tốt. Mấy huynh đệ chúng ta ngay từ đầu đã tính kế lẫn nhau. Xét kỹ thì có khi ta còn tính toán bọn họ nhiều hơn. Nếu thua thì chỉ có thể trách ta quá tham lam."
Câu cuối cùng khiến mấy người kia đều tái mặt. Lưu Thích Đồng vội khuyên, "Công tử, thứ cho tại hạ nói thẳng, đồng ý hôn sự này cũng không sao. Dương Quyết tính tình bừa bãi, nếu hắn đã hạ quyết tâm thì hẳn là không cho cơ hội thương lượng mà sẽ tìm biện pháp cứng rắn ép công tử nghe lời. Lúc này mà chống cự thì sẽ dẫn đến mâu thuẫn, làm hỏng đại sự sau này."
Dương Diễm vẫn ngồi im, kinh ngạc nhấc chén trà, đến khi sắp đưa tới bên môi thì dừng lại, mãi không uống.
Tháng tám, khắp Mục vương phủ xôn xao náo nhiệt. Tứ công tử của Mục vương phủ cưới con gái của Lô Thiếu Bảo đã xong lễ dạm ngõ, nhanh chóng tổ chức lễ đính thân.
Bên ngoài vương phủ có mấy chục cỗ xe lớn, đều là các thế gia đại tộc đến chúc mừng. Những thùng lễ vật xếp dài từ cổng đến Khánh An đường trong nội phủ, ngay cả danh sách quà tặng cũng dày một sấp.
Đám đầy tớ và khách khứa đi lại rộn ràng, vô cùng náo nhiệt, nhưng ở trong chính đường chỉ có một người lẻ lo ngồi, chính là nhân vật chính của buổi đính thân ngày hôm nay, tứ công tử Dương Diễm. Nửa tháng trước, Dương Quyết lấy cớ sắp tới lễ thành hôn, sợ người ta không chăm sóc y được chu toàn nên đón y khỏi nam viện, đưa về nội phủ. Y không dị nghị gì, chỉ trầm mặc hơn so với mọi khi. Giữa bầu không khí bận rộn này, trông y có vẻ lẻ loi kỳ lạ. Ánh mắt lặng lẽ buông xuống, cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo gầy yếu vô cùng, trông càng tiều tụy.
Khách khứa đều biết vị tứ công tử này tàn tật, mắt không thấy gì, hơn nữa thân phận cũng chẳng cao cho nên không đến hàn huyên với y, chỉ chen chúc phía sau sảnh đường bái kiến Mục vương Dương Quyết. Không lâu sau, bên ngoài chợt vang tiếng náo động, là quản sự Lưu Ích của Ung vương phủ mang lễ vật đến chúc mừng. Dương Quyết nghe vậy liền đích thân ra đón lão vào sảnh.
Lưu Ích tươi cười nói, "Tiểu nhân phụng mệnh lão vương gia đến chúc mừng", rồi quay sang nhìn Dương Diễm, thổn thức, "Lần trước tiểu nhân gặp tứ công tử, ngài ấy vẫn còn dáng vẻ thiếu niên, vậy mà đảo mắt một cái đã sắp thành hôn rồi. Cũng nhờ Mục vương cao thượng, sắp xếp cho tứ công tử mối nhân duyên tốt, rồi đây sẽ thành giai thoại trong thành Kiến An."
Dương Quyết cười, nói với Dương Diễm, "Đây là Lưu quản sự của phủ bá phụ, còn không mau tới chào."
Dương Diễm vội chỉnh tà áo, mò mẫm bước lại gần, thoạt nhìn có chút run rẩy, cứ như chưa từng kinh sợ như thế bao giờ. Dù y không quyền thế nhưng vẫn là công tử vương phủ, Lưu Ích không thể nhận lễ của y nên vội vàng bước lên đỡ, "Ngày vui của tứ công tử, tiểu nhân xin chúc mừng." Lão nói cười ha hả, định cúi đầu hành lễ thì thoáng giật mình. Tay công tử nóng bừng bừng, mà nhìn hai má y cũng hồng rực, không giống như vui vẻ mà có chút bệnh trạng.
"Đa....đa tạ Lưu quản sự." Dương Diễm lắp bắp nói, hai tay vịn lấy Lưu Ích run rẩy, vừa mới há miệng đã phu máu tươi rồi ngã gục xuống đất.