Những hạt tuyết lác đác lọt qua song cửa. Nhà lao vốn đã cực lạnh, hai huynh đệ Dương gia ngồi trên mặt đất lại càng lạnh hơn. Đường An khoanh tay đứng một bên, nhìn chủ từ của mình vẫn đang im lặng rũ mắt, không nhìn ra được vui buồn, lắng nghe huynh trưởng đều đều nhắc lại chuyện cũ.
"Trong cuộc đời ta, Tĩnh vương phi là nữ nhẫn duy nhất trừ mẫu thân mang lại cho ta chút ấm áp. Nàng giống như vầng sáng chiếu rọi thời thơ ấu ảm đạm của ta. Tiếc rằng ánh sáng này đã bị chính đôi bàn tay ta dập tắt." Dương Đại nói tới đây, khàn giọng cười khẽ, tiếng cười lại nghe như tiếng khóc, "Ta vốn rất yếu đuối, đã quan những gì mẫu thân dặn, quên thứ nằm trong tử áo. Không làm thế tử cũng chẳng sao, làm một người bình thường, sống yên ổn hết kiếp này cũng đươc. Nhưng chẳng bao lâu sau, tin Tĩnh vương phi có thai truyền ra. Khắp phủ từ trên xuống dưới đều vui mừng khôn xiết. Phụ vương thức trắng đêm lật hết các sách vở để tìm một cái cớ lập ấu tử làm thế tử. Thác Bạt Tín sai người gửi tới một viên minh châu để vào nội thất, soi sáng cả gian phòng. Không ai để tâm đến ta, cũng không ai để tâm đến lão nhị lão tam. Ngươi biết không, từ trước khi chào đời, ngươi đã cướp đi mọi thứ của chúng ta."
Đôi môi Dương Diễm khẽ run lên.
"Suốt đêm đó, ta không ngủ được, khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát thì lại thấy mẫu thân ta chảy lệ ròng ròng đứng ở đầu giường. Mà đó cũng chẳng phải lệ, mà là máu. Bà không mở miệng nói câu nào, nhưng ta có thể nhận ra nỗi oán hận trong mắt bà. Bà chỉ đứng trên đầu giường ta như thế, huyết lệ không ngừng rơi. Ta bừng tỉnh dậy, lấy hộp son từ trong hốc tường bí mật ra. Màu son vẫn đỏ tươi như vậy, không hề biến đổi. Ta cầm lấy nó, bàn tay đau đớn như phải bỏng." Dương Đại hít sâu một hơi, "Ta để nó lên bàn trang điểm của Tĩnh vương phi. Khi đó, ngày nào cũng có đủ thứ đồ được dâng tặng. Hộp son kia có vẽ long văn, dễ bị hiểu nhầm là vật vua ban. Tuy Tĩnh vương phi thường ít dùng son phấn, nhưng vào những dịp lễ tết phải vào cung, bà cũng trang điểm một chút. Trung thu năm ấy, ta tận mắt nhìn thấy bà tô son đỏ thắm bước lên xe ngựa vào cung. Khi bà vừa đi khuất, trong lòng ta lại trào dâng nỗi đau thương vô tận. Giữa đêm trăng sáng, ta vô thức khóc thật lớn một hồi. Nhưng ngoài dự kiến, phụ vương vẫn đưa bà về cung êm đẹp như thường. Trong phủ chẳng có gì thay đổi, vẫn hân hoan náo nức chờ ngươi ra đời. Hoàng cung cũng không ngừng đãi yến, sau Trung thu là đến tết Trùng Dương, trái tim của ta cũng dần nguội lạnh. Ta tưởng thứ mẫu thân để lại cho ta không có tác dụng, ngôi vị thế tử cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay ấu đệ của ta, còn ta thì hoàn toàn mất trắng."
Dương Đại ngẩng đầu nhìn đệ đệ bên ngoài song sắt, nhìn gương mặt sạch sẽ thanh tú của y cùng cặp mắt trống rỗng, bỗng nhiên cười lớn, "Nhưng mà ai ngờ, sau mười tháng đến ngày lâm bồn, đứa trẻ mà tất cả mọi người đều ký thác kỳ vọng lại là một tên mù, một tên mù ! Ngươi không hình dung được đâu, chuyện này khiến cho Mục vương phủ, thậm chí cả triều đình nổi lên một trận sóng to gió lớn. Phụ vương gần như phát điên, đập vỡ viên minh châu Đông Hải, tống giam các tăng nhân cầu phúc vào ngục. Một thời gian dài sau đó, ông ấy vẫn luôn bận rộn xử lý mối quan hệ rối rắm với người Đông Hồ. Còn Tĩnh vương phi...." Nụ cười điên cuồng của Dương Đại dần tắt, "Sau khi hạ sinh ngươi, Tĩnh vương phi mắc bệnh. Bệnh này rất lạ, ngay cả thái y cũng không tìm ra được nguyên nhân, chỉ có trong lòng ta biết rõ. Ta vẫn trốn ở góc phòng, nhìn nữ nhân tựa như đóa hoa ấy héo rũ dần rồi chết đi."
Trên vầng trán trắng nõn của Dương Diễm lộ đường gân xanh. Mắt y đỏ quạch như hai ngọn lửa bừng cháy, thấp giọng nói, "Huynh có hối hận vì đã làm tất cả những việc này không?"
"Tuy cái chết của Tĩnh vương phi khiến lòng ta khó chịu, nhưng ta chưa từng hối hận." Dương Đại đứng lênh, từ trên cao nhìn xuống đệ đệ, "Ta sao có thể cam tâm ở dưới đệ đệ của mình, cầu khẩn xin được sống như Dương Tông. Dương Diễm, năm đó ta vốn có cơ hội giết ngươi nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, Ta không bại bởi ngươi mà bởi chính mình. Chuyện tới nước này, ta cũng chẳng còn gì để nói. Ngươi định xử lý ta thế nào, giống như Dương Quyết sao?"
Đôi môi run rẩy của Dương Diễm nở nụ cười. Y chậm rãi đứng lên, cũng nhìn thẳng về phía huynh trưởng, "Dương Quyết tự tìm lấy cái chết, ta chẳng qua là thành toàn cho hắn thôi. Nhưng ta đâu thể đối xử với đại ca như thế." Y nghiến răng đầy oán độc, "Huynh cướp đi mẫu thân của ta, cướp đi mọi thứ của ta. Ngay từ khi còn nhỏ, ta đã mong một ngày nào đó trả lại cho huynh tất cả những thống khổ ta từng chịu đựng. Huynh nói đúng, ta nhờ ông ngoại xin tha chết cho huynh là vì muốn tự tay giết huynh. Cho nên ta đâu thể để huynh chết thoải mái như vậy. Đừng nói là thuốc độc, chỉ e là thi thể cũng không toàn vẹn."
Nói rồi quay sang nói với đám ngục tốt, "Các ngươi làm việc trong lao ngục này đã lâu, hẳn là hiểu chứ?"
Ngục tốt lập tức cúi đầu nói, "Bẩm điện hạ, cách hành hạ tới chết thông thường thì có lăng trì, ngũ mã phanh thây, chém ngang eo."
Dương Diễm lắc đầu, "Ngũ mã phanh thây hay lăng trì thì cùng lắm chỉ bắt hắn chịu khổ một buổi sáng thôi, không đủ."
"Có một các khác là cọc môn hình. Cắm một cọc gỗ xuống đất, một đầu vót nhọn, đâm vào hậu đình phạm nhân, ước chừng ba ngày sau sẽ mất mạng."
Sắc mặt Dương đại đã dần biến đổi.
Dương Diễm vẫn lắc đầu, "Ba ngày chưa đủ."
"Nếu không thì học theo cổ nhân, cắt mũi, móc mắt, cắt lưỡi, chọc thủng tai, chặt tay chân, ngâm vào vò rươu, gọi là cốt túy." Ngục tốt thấp giọng nói, "Cốt túy hình có thể giữ người ta sống hơn trăm ngày, thậm chí lâu hơn."
Dương Diễm im lặng một hồi, khẽ gật đầu, "Đại ca, ý huynh thế nào?"
Người trong song sắt không đáp lại.
Dương Diễm nhếch môi, thong thả nói, "Thế thì cốt túy đi." Y nâng tay, "Móc mắt và cắt lưỡi hắn trước."
Ngục tốt thưa vâng, cầm chìa khóa mở song sắt, Tiếng xiềng xiếc vang lên khiến người ta rợn chân răng. Dương Đại lúc nàu mới mở miệng. "Dương Diễm, đây là lần cuối cùng ta nói chuyện với ngươi sao? Ngươi là kẻ thắng, có thể tra tấn ta để báo thù cho mẫu thân. Nhưng ngươi phải nhớ, ta là nhi tử của Dương Diệp. Di nguyện của phụ thân chưa hoàn thành, ngươi đừng khiến ông ấy thấy vọng."
"Chuyện này không cần huynh nhọc lòng." Dương Diễm lạnh lùng nói, "Ra tay."
Ngục tốt hơi cúi đầu, rút một thanh chủy thủ sáng lạnh trong tay. Gã thong thả khoa chân múa tay một hồi trên mặt Dương Đại, dường như đang cân nhắc xem phải móc mắt hắn thế nào cho đẹp.
Đúng lúc này, một giọng khác lại vang lên ở đầu kia hành lang, "Dã Hề...."
Dương Diễm đột ngột quay lại. Y hiển nhiên không ngờ rằng giọng nói ấy sẽ xuất hiện ở đây, còn ngỡ mình nghe nhầm.
Đường An cũng ngẩn ra, nhanh chóng cúi đầu chào, "Vệ tướng quân."
Danh xưng này càng làm DƯơng Diễm hiểu rõ, Vệ Trường Hiên quả thật đang ở trước mặt y, khiến y lo sợ không yên, "Sao ngươi....lại tới đây?"
Giọng Vệ Trường Hiên vang vọng trong nhà ngục trống trải, nghe có chút xa xăm. "Ta ở trong phủ chờ