Lúc này, ở Bàn Môn quan cách đô thành mấy ngàn dặm đang nắng nóng chói chang.
Khác với Vân Hạp quan được sông nước vây quanh, cửa khẩu này chỉ toàn một mảnh cát vàng. Lúc trước, người Yến Ngu tập kích giữa đêm phóng hỏa, khiến Bàn Môn quan từ trong ra ngoài chỉ còn lại đất đai khô cằn.
Trên một thành lầu bị khói lửa hun ám đen, vị tướng quân trẻ tuổi nhìn về phía xa. Đôi con ngươi chàng đen láy, thâm thúy, sâu chẳng thấy đáy, nặng nền quan sát ba ngàn dặm cát vàng nóng cháy. Hồi lâu sau, chàng mới rũ mắt, vươn tay đặt lên lồng ngực. Ở đó cất giấu một thanh chủy thủ bọc trong bao da. Chủy thủ hơi lạnh, lạnh cả lòng bàn tay.
"Tướng quân!" Bùi An cúi mình hành quân lẽ dưới lầu, "Phía Lương Châu đã phái binh tới đây, ước chừng hơn mười vạn quân, đang tập kết chuẩn bị hạ trại trong thành. Người dẫn binh là đại tướng Đông Hồ Bạt Liệt Viêm, đồng hành còn có Uất Trì thiếu tướng quân."
Vệ Trường Hiên trầm từ ngẩng lên, cắt lời, "Đưa ngựa tới đây, ta sẽ đi đón hai vị tướng quân."
Ngay lập tức, binh lính dắt Liệt Phong tới dưới thành lâu. Vệ Trường Hiên vừa định xoay người lên ngựa thì đã nghe tiếng vó dồn dập đằng xa. Uất Trì Phong cưỡi ngựa chạy thẳng một đường về phía họ.
Vệ Trường Hiên thấy hắn, liền phi ngựa tới đón. Hai người đập tay vào nhau vang dội trên không trung. Thấy vẻ mặt Uất Trì Phong mệt mỏi bụi bặm, hẳn là đã bôn ba không nghỉ suốt chặng đười dài. Vệ Trường Hiên bèn nói, "Thiếu tướng quân vất vả rồi. Không ngờ huynh dẫn binh mã Lương Châu tới nhanh như thế."
Uất Trì Phong nghe vậy thì chẳng vui nổi, lắc đầu, "Đừng nói nữa. Ta mới đến Lương Châu đã tìm vài vị đại đô hộ, bàn cách đoạt lại Cam Châu. Nhưng ta là vãn bối, các đại đô hộ chẳng ai chịu tiếp chuyện. Ta vội quá, đang không biết phải làm sao thì nghe tin huynh đã thu phục được Cam Châu cùng Bàn Môn quan, mừng rõ khôn xiết. Ai ngờ Lương Châu hay tin thì càng không vội điều binh, chỉ nói là chờ lệnh của Thác Bạt công." Nói tới đây, hắn lại thở dài, "Vài ngày trước, tình trạng của Thác Bạt công bỗng nhiên chuyển xấu. Nội thất do người thân ruột thịt của ngài thủ hộ, không cho ai vào. Mọi người truyền tai nhau là ông cụ sắp mất rồi. Mãi đến ngày mồng tám, bỗng có tiếng lôi cổ vọng ra từ Thác Bạt phủ."
"Lôi cổ?" Vệ Trường Hiên nhướn mày.
Uất Trì Phong giải thích, "Lôi cổ là đôi trống lớn ngoài cổng Thác Bạt phủ, âm thanh như sấm nên mới gọi là lôi cổ. Nghe nói năm xưa, tổ tiên Thác Bạt dùng da ngưu quỷ để chế thành, chỉ khi có chuyện trọng đại mới đánh, còn không thì chẳng bao giờ động vào. Đúng lúc quan trọng thì tiếng trống vang lên, mọi người đều tưởng Thác Bạt công thăng thiên. Vô số người làm loạn, đòi xông vào Thác Bạt phủ. Có mấy gia chủ chi thứ của Thác Bạt thị còn định vào tận nội thất, đoạt gia chủ lệnh. Ai ngờ cửa nội thận mở ra, một thanh trọng kiếm vung lên, đâm xuyên mấy gia chủ chi thứ. Sau đó, Thác Bạt công mái tóc xõa tung bước ra ngoài. Mọi người thấy ông ấy còn sống khỏe mạnh, thậm chí còn đứng dậy được, sợ hãi tới mức quỳ rạp xuống." Hắn chặc lưỡi, "Phải nói là, tuy Thác Bạt công tuổi đã cao nhưng khí thế vẫn rất kinh hãi. Một khi ông cụ khỏi bệnh thì chẳng ai dám ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn phái người đến Cam Châu trợ giúp. Lần này, người lãnh binh Bạt Liệt Viêm chính là chiến tướng tâm phúc của Thác Bạt công."
"Hóa ra lần này viện binh tới nhanh như thế vẫn là nhờ lệnh của Thác Bạt công."
"Cũng không hẳn là ý của Thác Bạt công." Uất Trì Phong lắc đầu, "Nghe nói đô thành gửi mật lệnh, hối thúc quân Đông Hồ nhanh chóng phát binh."
Vệ Trường Hiên nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ ở đô thành liệu có ai đủ khả năng ra lệnh được cho người Đông Hồ.
Uất Trì Phong lại không để ý thấy thái độ của chàng, vội vàng nói, "Phải rồi, với số quân lẻ tẻ trong tay huynh, rốt cuộc làm cách nào đoạt lại được Cam Châu và Bàn Môn quan? Bọn họ nói huynh bắt được đại vương tử Yến Ngu, dùng đầu hắn đổi lấy Cam Châu, chuyện này đồn khắp đường phố, khiến mọi người kinh ngạc. Thanh danh của A Sử Na Cức Lên trên thảo nguyên, ai nấy đều biết. Mọi người đều nói, nếu hắn đi săn thú mà gặp phải sư tử thì kẻ chết nhất định là sư tử chứ không phải hắn." Nói tới đây, hắn lại buồn cười nhìn Vệ Trường Hiên, "Vậy là huynh còn mạnh hơn cả sử tử nữa à?"
Vệ Trường Hiên không cười, chỉ thấp giọng nói, "A Sử Na Cức Liên quả thật dũng mãnh, ta vốn không phải đối thủ của hắn."
Uất Trì Phong thấy chàng không vui, còn tưởng chàng giận vì bị mình xem nhẹ, vội vàng thôi cười cợt, nghiêm chỉnh nói, "Dù thế nào đi chăng nữa, hai ta từng kề vai chiến đấu, ta đương nhiên tin tưởng huynh có thể bắt A Sử Na Cức Liên." Hắn dùng một chút, hạ giọng, "Chẳng qua....Người khác chưa chắc đã nghĩ vậy, nhất là Bạt Liệt tướng quân dẫn binh lần này. Huynh phải coi chừng lão một chút."
"Bạt Liệt tướng quân?" Vệ Trường Hiên hơi nhíu mày, chàng chưa từng tiếp xúc với người này trước kia.
"Bạt Liệt Viêm này không nghe bất cứ ai ngoài Thác Bạt công, tính tình cố chấp, cứ như một con bò tót. Các đại đô hộ Đông Hồ đều không ưa lão, nhưng nể mặt Thác Bạt công nên vẫn gọi lão một tiếng Bạt Liệt tướng quân. Nghe nói trước kia lão chỉ là gia nô rèn sắt trong Thác Bạt gia, về sau mới bắt đầu cầm quân, chiến đấu cũng xem là dũng mãnh, chỉ tiếc tính tình ngoan cố, lai có thành kiến với người Trung Nguyên. Huynh biết không, khi lão nghe tin huynh giành lại Cam Châu chỉ bằng mấy ngàn người, lão liền nói huynh cấu kết với người Yến Ngu có mưu đồ khác, cãi nhau với ta suốt dọc đường."
Uất Trì Phong nói liến thoắng, thấy sắc mặt Vệ Trường Hiên ảm đạm cứ như đang khó xử, liền vươn tay vỗ vỗ vai chàng, "Huynh đừng để tâm đến mấy lời nói nhảm. Ta biết huynh nhất định không đời nào cấu kết với quân Yến Ngu...."
"Thực ra" Vệ Trường Hiên hít một hơi, cắt lời hắn, "Thành Cam Châu đúng là do A Sử Na Cức Liên cố tình nhượng cho ta, ta không bắt được hắn."
Uất Trì Phong kinh hãi, cánh tay vươn ra sững lại trên không trung, hàng lông mày đen sậm cau chặt, "Huynh thật sự cấu kết với quân Yến Ngu?"
"Không, ta lập minh ước với hắn." Vệ Trường Hiên thấp giọng nói, "Hắn muốn ta liên thủ với hắn để giết A Sử Na Nỗ Nhĩ." Chàng dừng một lát, kể lại chuyện hôm đó.
Uất Trì Phong nghe xong càng giật mình, "Vì sao huynh lại tin hắn? Hắn là người ngoại tộc, huynh không sợ hắn trở mặt sao? Lỡ như hắn liên kết với thúc thúc của hắn tấn công vào đây thì tất cả chúng ta đều bị tiêu diệt."
Vệ Trường Hiên không trả lời. Chàng cúi đầu, cuộn ống tay áo lên, đưa cánh tay ra trước mặt Uất Trì Phong.
Uất Trì Phong cúi xuống, thấy một vết rạch dài trên cánh tay, máu đã khô, đóng vảy. Nhìn hướng vết thương có thể đoán được chàng tự tay dùng dao rạch. Uất Trì Phong ngẩn người, mãi mới phản ứng, "Huynh....Huynh kết huyết minh với hắn?"
Huyết minh là minh ước nghiêm trang nhất trên thảo nguyên, đôi bên cùng lấy máu thề, vĩnh viễn không phản lại lời hứa. Uất Trì Phong thân là người Đông Hồ, biết rõ ý nghĩa của huyết minh, càng sốt ruột hơn, "Vệ Trường Hiên, huynh biết rõ hiện giờ hai nước đang giao chiến mà còn kết huyết minh với vương tử nước địch. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì tính mạng huynh không giữ nổi đâu."
Vệ Trường Hiên im lặng một hồi, "Đương nhiên ta biết," Chàng quay đầu, một lần nữa nhìn ra quan ngoại, "Nhưng ta sợ bỏ lỡ lần này, ta sẽ không có cơ hội nào giết A Sử Na Nỗ Nhĩ nữa."
Uất Trì Phong nhìn chàng, lo lắng nói, "Vệ Trường Hiên, huynh nóng lòng muốn giết A Sử Na Nỗ Nhĩ là để báo thù cho Trần Thiệu,