Lạc Lan kinh ngạc, vội chạy ra ngoài đón, nhưng một đoàn nhân mã đông nghìn nghịt đã kéo vào phủ. Những người này đêu là thuộc hạ thân tín của Thác Bạt Tín, mà người đi đầu chính là trượng phu của nàng, Bạt Liệt Viêm. Bạt Liệt Viêm mặc nhung trang, sắc mặt trịnh trọng đi trước dẫn đường. Đến bên ngoài tẩm điện, hắn mới dừng bước, nghiêng người mở đường cho một vị đi tiếp.
Người có vóc dáng thanh mảnh phía sau hắn chậm rãi bước vào. Y còn rất trẻ, xem chừng chỉ vừa nhược quán, mặc cẩm bào thêu hoa văn xanh nhạt, dù chỉ là thường phục cũng vô cung hút mắt. Ban nãy người trong phủ đã nghe tiếng thông truyền, giờ lại thấy khí độ tôn quý của người no, lập tức nhận ra thân phận của đối phương, lần lượt quỳ xuống hô Mục vương thiên tuế. Chỉ có Lạc Lan đứng ngoài tẩm điện, mãi không quỳ. Nàng có chút nhớ nhung đứa bé mình từng chăm sóc, chẳng hiểu sao lại không thể ghép hình ảnh đấy với vị Mục vương trẻ tuổi trước mắt này.
"Thiếu gia." Nàng gọi Dương Diễm theo thói quen của người Đông Hồ.
Dương Diễm dừng chân, lại ngước mắt lên, mỉm cười, "Lạc Lan."
Nghe tiếng gọi của y, hai mắt Lạc Lan bỗng nhiên ướt nhòe, muốn vươn tay ôm lấy gương mặt ấy, rồi nhẹ nhàng hôn vầng trán như ngày trước, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể lúng túng đứng bên cạnh cửa, thấp giọng nói, "Thác Bạt công vẫn đang đợi ngài."
Dương Diễm được đưa vào tẩm điện. Gian buồng nồng sực mùi thuốc thang. Y nghe thấy tiếng động loạt soạt, tiếng hít thở nặng nề của người nằm trên giường bệnh, sau đó giọng nói già nua mới vang lên, "Các ngươi lui đi."
Đám người hầu thưa vâng, nhanh chân lui xuống, để căn phòng chìm trong im lặng.
"Diễm nhi." Lão thì thào gọi.
"Ông ngoại." Dương Diễm đến gần mép giường, hơi cúi xuống rồi ngồi ở cạnh bên, "Nghe thái y nói mấy hôm nay người không được khỏe."
Ông lão thở hồng hộc, ho khan vài tiếng, "Lúc nào chẳng thế. Hai tên thái y vô dụng kia chỉ biết tới bắt mạch chứ không thể chữa khỏi cho ta, ngày nào cũng bắt ta phải uống mấy chén thuốc kinh dị, hành ta sống không bằng chết."
Dương Diễm nhẹ nhàng nói, "Hai vị Từ Ngữ Đường, Nghiêm Tu Nho đều là những đại phu tốt nhất ở Thái Thường tự. Chẳng qua lúc trước ông ngoại bị người ta hạ độc có dược tính quá mạnh, dù hai vị thái y đã dốc hết sức nhưng khó mà thay đổi được."
"Ta sắp chết sao?" Thác Bạt Tín lẩm bẩm nói. Lão nghiêng mình dựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn đứa cháu ngoại, thì thầm, "Con biết là ta sắp chết rồi nên mới đến thăm ta có đúng không?"
"Ông ngoại." Dương Diễm khẽ gọi, cầm bàn tay xương xẩu của ông lão, "Thực ra trong lòng người vẫn không muốn gặp con. Lần trước khi gặp mặt tại Kiến An, chỉ nghe người nói chuyện, con cũng biết người thất vọng về con chừng nào."
"Đương nhiên là ta thất vọng." Thác Bạt Tín bỗng đẩy tay y ra, "Thực ra, từ lúc con ra đời, ta đã thất vọng tột độ rồi."
Giọng điệu lạnh lùng không thèm che giấu, cũng không chứa một chút vui sướng nào khi hai ông cháu gặp lại nhau. Ông cụ gắng chống mình dậy, mở đôi mắt đục ngầu khô khan mà nhìn y chằm chằm.
"Khi mẹ con còn là thiếu nữ, có lời tiên đoán rằng con của nó sau này sẽ thành chủ nhân thiên hạ. Tất cả mọi người đều nghĩ hẳn là Thác Bạt gia lại sắp có thêm một hoàng hậu nữa. Nhưng ai ngờ Hiếu Tông cự tuyệt liên hôn với Thác Bạt gia, lập Cao thị làm hoàng hậu. Chuyện này khiến ta căm tức, càng hận tôn thất Dương gia tới tận xương. Ta muốn chủ thân thiên hạ trong tương lai không còn là Đại Chiêu nữa, muốn vì A Y Na cùng con của nó lập một triều đường mới. Ta bắt đầu mưu đồ tách khỏi Đại Chiêu, nhưng lại bị Mục vương Dương Diệp ngăn trở. Hắn khẩn cầu đủ đường, muốn cưới A Y Na làm chính phi. Con cũng biết ta không hề tình nguyện gả A Y Na cho hắn. Hắn từng cưới hai vị vương phi, đứa con gái duy nhất của ta sao có thể thành vợ kế chứ? Nhưng ta lại nghĩ biết đâu đây là ý trời. Mục vương quyền khuynh thiên hạ, con của hắn không chừng còn tranh giành được với con của hoàng đế để trở thành chủ nhân thiên hạ." Ông lão vừa nói vừa nặng nề thở, "Mấy năm nay, người Đông Hồ vẫn luôn phòng thủ biên cương cho Đại Chiêu, nhưng lại không còn tôn quý như lúc khai triều. Cho nên hơn bất cứ ai, ta hy vọng cháu ngoại ta có thể giành được thiên hạ, đồng thời là tân thiếu chủ Đông Hồ, giống như Thái Tông hoàng đế, chấn hưng các thế lực Đông Hồ. Vì mục đích này nên ta mới gả nó đi....Đứa con gái mà ta yêu thương nhất...."
Trong lời nói của lão dường như ẩn chứa muôn vàn nỗi đau, trầm thấp run rẩy. Nhưng ngay sau đó, lão dường như giận dữ mà gầm lên, "Vậy mà cuối cùng để đổi lấy điều gì? Một tin sét đánh ! Cháu ngoại của ta là một tên mù. Nó vĩnh viễn không thể trở thành chủ nhân thiên hạ. Chẳng lẽ ta không nên thất vọng sao?"
Ngoài dự kiến, đứa cháu ngoại có vẻ yếu ớt gầy gò kia lại không hề hoảng sợ trước lời phẫn hận ấy, cũng không hổ thẹn, không một chút bất lực hay nhục nhã. Y cứ im lặng ngồi đó, ánh mắt trầm tĩnh tựa như sông dài biển rộng.
"Thế vì sao ông ngoại còn đợi con." Dương Diễm quay đi, thản nhiên nói, "Nghe Lạc Lan nói ông vẫn đang đợi."
"Đúng, ta vẫn đợi con." Giọng Thác Bạt Tín lại trầm xuống, yếu ớt mơ hồ, tựa như đang nói chuyện với ai đó ở tận chân trời xa, "Rất lâu trước kia, ta vẫn nghĩ liệu đứa cháu ngoại mù lòa ở tận Kiến An đó có ngày nào lại khóc lóc sướt mướt đến tìm ông ngoại cầu xin sự giúp đỡ hay không? Nếu nó đến, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận thật nghiêm, không cho nó khóc lóc hèn yếu như đàn bàn. Ta muốn dạy nó cưỡi ngựa như người Đông Hồ, dẫn nó lang thang khắp thảo nguyên rộng lớn. Ta thậm chí còn bỏ trống một viện trong phủ, nghĩ nếu sau này nó tìm đến thì sắp xếp nó ở chỗ đó."
Lão nói càng chậm, có chút nghi hoặc nhìn Dương Diễm, "Con đang vui mừng sao?"
Dương Diễm kinh ngạc bừng tỉnh, sờ sờ khóe môi đang cong lên của mình, gần như không nhận ra nụ cười nở trên mặt. Y khẽ cúi đầu, "Con thật sự rất vui. Con cứ tưởng tất cả những người thân của mình đều đã lần lượt rời bỏ, không ngờ ông ngoại vẫn còn nhớ con, thương con, còn nghĩ tới việc tiếp nhận con."
"Con là con của A Y Na, là cháu ngoại duy nhất của ta. Dù con có là kẻ vô dụng, ta cũng không bỏ mặc." Nói đến đây, Thác Bạt Tín lại dừng, mỉm cười tự giễu, "Nhưng mà ta không ngờ lúc con tìm đến đây thì thứ con muốn lại chẳng phải một góc viện nhỏ. Con là Mục vương, con tới tìm ông ngoại hẳn là muốn thứ gì đó có ích hơn đúng không?"
"Ông ngoại cũng chuẩn bị giao thứ đó cho con mà." Dương diễm cúi người về phía ông cụ, thấp giọng nói, "Chẳng lẽ ông không muốn lời tiên tri năm đó trở thành hiện thực sao?"
Thác Bạt Tín kinh hãi. Lão cau mày nhìn Dương Diễm một hồi, rồi lại nặng nề lắc đầu, "Không....Không thể nào. Con không làm được." Lão yếu ớt ngồi dậy, "Dù là Dương Diệp, ngay cả lúc hắn cường thịnh nhất cũng không dám nói ra những lời đó....Con làm sao dám..."
"Con không phải phụ vương, không có căn cơ thế lực, ngay cả đôi mắt cũng mù lòa, nhưng con dám nói lời đó." Dương Diễm dừng một lát, rồi lại bỗng nhiên nói, "Ông ngoại, người có biết con làm cách nào trở thành Mục vương, làm cách nào đến được Hà Tây gặp người không?"
Thác Bạt Tín im lặng. Tuy lão ở Hà Tây nhưng không phải không hay biết gì những chuyện xảy ra ở Kiến An. Lão còn nhớ khi gặp đứa trẻ này ở đô thành, cặp mắt y trong veo, rất giống A Y Na. Lão cứ nghĩ để y lại trong vương phủ đó thì chẳng bao lâu cũng sẽ chịu kết cục như A Y Na mà thôi, lão thậm chí chẳng thể ngăn cản được. Nhưng chỉ mới chớp mắt qua vài năm, đứa cháu nhỏ năm xưa đã từ một thiếu niên gầy yếu trở thành đương kim Mục vương. Lão không cần đoán cũng biết, y đã dùng máu của các huynh trưởng, máu của đối thủ, dùng xương cốt những kẻ đó trải đường để y từ Kiến An xa xôi tới được đây. Năm xưa, lão từng nói với đứa trẻ này, muốn tồn tại trong vương phủ thì phải tự biến mình thành ma quỷ. Mà giờ phút này, khi đối mặt với Dương Diễm, lão bông nhiên đau lòng khôn xiết.
"Diễm nhi." Ông lão thở dài, "Không cần nghĩ đến lời tiên tri kia nữa. Nó đã hủy hoại ta, hủy hoại mẹ con. Nó là cái hố sâu không đáy, nuốt chửng