Ngày cuối trước khi đi, Ngụy Tỷ đưa Lăng Chân đến công ty.
Khi đến nơi, Lăng Chân mới biết là đến để làm gì, để chọn một trợ lý đi cùng cô đến thành phố B.
Trong xe Ngụy Tỷ nói với cô: "Quản lý của cô tên là Hình Lập, gần đây đang xem một buổi biểu diễn ở nước ngoài, tạm thời không thể gặp mặt, nhưng hợp đồng quản lý đã được bàn bạc xong."
Lăng Chân đã nghe nói về người này, anh ta rất nổi tiếng trong giới, từng một tay nâng đỡ ba kim ảnh đế, có thể được gọi là quản lý kim bài trong giới. Không ngờ là một con chốt thí nhỏ nhoi như mình trong nguyên tác lại có thể là một nghệ sĩ dưới tay của một quản lý kim bài.
Tiên tử không khỏi cảm khái: Ở nhân giới hiện thực này, được ôm đu bám một nhân vật lợi hại đúng là tốt mà!
Tiếp theo là chọn trợ lý, tuy rằng Ngụy Tỷ có thể giúp cô tìm được người quản lý tốt nhất, nhưng dù sao trợ lý vẫn phải nhìn nhãn duyên.
Khi đến công ty, Lăng Chân đi theo sau Ngụy Tỷ vào cao ốc Khánh Tỷ, trên đường mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Trong nhóm trò chuyện chung của công ty, có người lén chụp ảnh hai người họ và hô lên: "Tiên nữ lại đến rồi!!! Đi cùng Ngụy tổng đến! Là đi cùng nhau đó!!!"
Ngay khi bức ảnh được gửi đi, vô số người ngay lập tức trả lời: "Đệch đệch, nó thực sự là màu xanh lơ lửng! A, a, a, tôi có thể…"
"[Giận dữ] Cuối cùng thì lần này tôi cũng nhìn thấy được người thật rồi! Lần trước cái đứa chết tiệt nào nói ngoại hình này là của người thường, cô là thần tiên à? Đây mà gọi là tướng mạo bình thường sao?"
Nặc danh: "…"
Lăng Chân có thể cảm nhận được một số ánh mắt, cuộc bỏ phiếu toàn dân của <<Tiên vấn>> lần đầu tiên để cô ra mắt với công chúng, bây giờ đi trên phố thỉnh thoảng cũng có người nhận ra.
Nhưng tâm tính của cô rất ôn hòa, đụng phải ánh nhìn của ai đó sẽ cười cười nhìn lại một cái, khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.
Tuy nhiên, Ngụy Tỷ thì không được hòa nhã như vậy.
Ánh nhìn bốn phương tám hướng rơi vào người Lăng Chân khiến anh rất bực bội.
Ngụy Tỷ tăng tốc dẫn Lăng Chân vào thang máy, cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại thì một nam nhân viên trẻ tuổi kêu lên: "Chờ một chút, chờ một chút!", một tay chặn cửa thang máy lại.
Cửa thang gặp phản lực thì mở ra lần nữa, khi nam nhân viên ngẩng đầu nhìn lên, đối mặt với một nàng tiên trắng sáng đến phát quang thì mặt mũi đều đỏ lên.
Tiên nữ nở nụ cười thân thiện: "Muốn đi thang máy hở?"
“À, vâng!” Nam nhân viên gật đầu một cách ngây ngốc, nhấc chân định đi vào thì chợt thoáng thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh tiên nữ.
Ánh nhìn lạnh như băng của Ngụy tổng từ đuôi mắt quét tới rồi mở miệng: "Muốn đi thật à?"
Nam nhân viên lập tức tỉnh táo lại, cùng một câu nói nhưng ý tứ hoàn toàn không giống nhau!!!
Anh nhìn Ngụy tổng, trên trán toát mồ hôi lạnh, một giây sau dứt khoát rút lui.
…Làm phiền rồi!
Cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại, chỉ còn lại hai người trong không gian bịt kín, nếp nhăn ở giữa hai hàng lông mày của Ngụy Tỷ cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút.
Lăng Chân vẫn có chút kỳ quái: "Vừa rồi anh ta rất vội, sao tự nhiên không đi thang máy nữa nhỉ?"
"Ừm." Ngụy Tỷ thản nhiên đáp, đưa tay lên dùng đầu ngón tay xoa xoa má cô: "Anh ta không muốn đi."
Trong phòng họp trên tầng mười bảy, các trợ lý đã đợi sẵn, Triệu Ngạn ở đó duy trì trật tự.
Anh ta vừa trở về sau chuyến công tác ở vùng sâu vùng xa, trong đêm tịch mịch đã rút ra được kinh nghiệm sương máu, cuối cùng cũng có chút bình phẩm ra được con tim đen tối của ông chủ mình. Cho nên khi nhìn thấy Lăng Chân, Triệu Ngạn tỏ ra dè dặt và giữ kẽ, lời nói và việc làm tuyệt đối không vượt quá khuôn phép, khiến cho Lăng Chân có chút không quen.
Tổng cộng có bốn trợ lý, ba nữ và một nam. Lăng Chân ngồi đối diện với họ, chăm chú lắng nghe lý lịch của từng người. Ba nữ trợ lý ở nhiều ba độ tuổi khác nhau, đã từng làm việc với nhiều nghệ sĩ và từng làm những công việc na ná nhau.
Chỉ có nam trợ lý cuối cùng là đặc biệt.
Cậu ta trang điểm và phối đồ kỹ lưỡng hơn những người đàn ông bình thường khác, tính cách khá giống một người đồng tính và ăn nói rất thú vị.
Khi được hỏi cậu ta đã từng làm việc với nghệ sĩ nào thì nam trợ lý tên Tiểu Đức tỏ ra rất tự hào: "Điểm mạnh lớn nhất của tôi là trung thành và chuyên tâm! Hành nghề năm năm chỉ làm việc với một nghệ sĩ!"
Lăng Chân tò mò hỏi: "Vậy tại sao lại từ chức?"
Giọng điệu của Tiểu Đức rất chí khí hùng hồn: "Bởi vì anh ấy đã qua đời rồi!"
"..." Lăng Chân im lặng một lúc: "Xin lỗi, mong cậu nén bi thương."
Ra khỏi phòng họp, Lăng Chân nói với Ngụy Tỷ về sự lựa chọn của cô, cô muốn chọn Tiểu Đức.
Ngụy Tỷ nhìn xuyên qua tường kính, quét mắt qua ba nữ trợ lý, vẻ mặt khó đoán: "Không suy nghĩ thêm sao?"
Lăng Chân suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu: "Tôi thấy cậu ấy rất đáng yêu, ra ngoài cùng nhau chắc sẽ không nhàm chán."
Ngụy Tỷ có vẻ không quá hài lòng, dời tầm mắt quét về phía nam trợ lý phía ngoài cùng bên trái.
Chỉ thấy cậu ta lấy ra một hộp phấn nước, soi gương rồi cẩn thận dặm lại son.
…Được thôi.
Ngụy Tỷ gật đầu: "Cô thích là được."
Dù sao cũng không có tính uy hiếp gì đối với anh.
Sau khi ký hợp đồng, Ngụy Tỷ lái xe đưa Lăng Chân về nhà.
Chuyến bay ngày mai là vào buổi sáng, thời điểm đó là thời gian đi làm. Bây giờ Lăng Chân đã có trợ lý, cô quay sang bên cạnh, có chút chờ mong hỏi Ngụy Tỷ: "Vậy ngày mai, Tiểu Đức có trực tiếp đến dưới lầu đón tôi không?"
Ngụy Tỷ quay tay lái rồi nói: "Không."
"À..." Lăng Chân có chút thất vọng, cô tưởng trợ lý của mình cũng sẽ đón đưa giống như những gì cô thấy trên TV, luôn xác cánh bên cạnh nghệ sĩ của mình và xử lý đủ các loại công việc cho cô.
Ngụy Tỷ tranh thủ xoay đầu sang, nhìn thấy vẻ mặt hơi thất vọng của cô, khóe môi khẽ cong lên. Đèn đỏ dừng lại, anh đưa tay lên xoa vành tai cô: "Bởi vì tôi tiễn cô."
Lăng Chân sững sờ: "Hả? Lúc đó không phải là thời gian đi làm sao?"
"Ừm" Ngụy Tỷ nghiêng mặt, từ lông mày đến sống mũi vẽ ra một đường nét tuyệt đẹp: "Nhưng tôi muốn tiễn."
...
Đồ đạc đã sớm được thu xếp xong, vì hôm sau phải dậy sớm nên Lăng Chân cũng đi ngủ sớm. Cô thay bộ đồ ngủ nhung màu san hô sau khi trời vào thu, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Ngụy Tỷ thì cô đóng cửa phòng lại.
Căn nhà về đêm rất yên tĩnh, màn đêm từ từ lắng đọng ngoài cửa sổ.
Ngụy Tỷ đứng trước cửa sổ sát đất, châm điếu thuốc.
Làn khói vương vấn nơi đầu ngón tay, điếu thuốc lúc sáng lúc tắt được kẹp giữa những ngón tay rắn rỏi rõ nét của người đàn ông, khuôn mặt trắng lạnh của anh gợi cảm một cách tự nhiên.
May mà.
Chỉ một tháng mà thôi.
Người sống trên đời, đến đến đi đi là chuyện bình thường.
Thỉnh thoảng rời xa một chút cũng bình thường, dù gì cũng sẽ quay lại.
Ngụy Tỷ chỉ có một mình, lặng lẽ hút thuốc, sự xáo trộn trong lòng đã bị ni-cô-tin cay độc đè nén xuống. Anh nhìn sâu vào nội tâm của mình, cảm thấy vẫn khá an ổn.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức trên điện thoại của Lăng Chân đã reo đúng giờ. Cô dụi mắt, lăn hai vòng trên giường rồi ngái ngủ bước xuống.
Khi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng khách, chợt nhìn thấy một bóng lưng trầm mặc trên sô pha, như thể đã ngồi rất lâu rồi.
“Ngụy Tỷ?” Lăng Chân mở miệng, giọng nói mới ngủ dậy rất mềm mỏng: “Anh dậy sớm như vậy à?”
Ngụy Tỷ bình tĩnh đứng dậy, phủi nếp nhăn trên áo sau một đêm, gật đầu: "Vừa mới dậy, đi rửa mặt trước đi."
Thành thật mà nói, tâm tình của Lăng Chân đang rất tốt.
Kể từ khi xuyên sách đến đây, hơn một nửa sự tập trung của cô đều là để trấn an ông trùm nhân vật phản diện, đây là lần đầu tiên cô được đi xa nhà.
Cô tắm rửa, thay quần áo và trang điểm, tâm trạng rất thoải mái. Cuối cùng, biến mình thành bộ dạng tươi sáng chói lọi, sau đó kéo va li đi tới trước mặt Ngụy Tỷ, cười nói: "Đi thôi!"
Ngụy Tỷ không nói gì, lẳng lặng xách vali của cô đi.
Tiểu Đức sẽ tụ họp với cô ở sân bay, bọn họ xuất phát không sớm cũng không muộn, sau khi đến nơi, Tiểu Đức đã đợi cô ở sảnh khởi hành rồi.
Cậu ta nhận lấy vali và giấy tờ của Lăng Chân, cầm đi làm thủ tục và kí gửi.
Lăng Chân vỗ tay, tranh thủ vài phút cuối nói lời chào tạm biệt với Ngụy Tỷ.
“Vậy tôi đi nhé?” Lăng Chân
ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên đối diện với anh, cười híp mắt: “Buổi tối sẽ gọi điện cho anh.”
Ngụy Tỷ cúi mặt: "Ừm."
Con ngươi của anh rất đen, ánh mắt nhìn thẳng cô, dừng lại một chút rồi nói: "Trước khi cất cánh, sau khi hạ cánh hay đến khách sạn, đều có thể gọi."
“??” Cô không phải là con nít nữa rồi, còn cần phải báo cáo như thế này sao? Hơn nữa, nếu cô thực sự gọi như thế, không chừng sẽ khiến anh phiền đến hắc hóa luôn ấy chứ??
Lăng Chân cứ cho đó là cách thức bày tỏ sự quan tâm đặc biệt mà Ngụy Tỷ dành cho cô.
Tiểu Đức nhanh chóng lấy được thẻ lên máy bay và bước tới với một chiếc túi nhỏ: "OK rồi, chúng ta có thể đi rồi."
Lăng Chân gật đầu, vẫy tay với Ngụy Tỷ: "Vậy bái bai nhé!"
Ngụy Tỷ nhìn cô một cái thật sâu: "Đi đi."
Cho đến giờ phút này, anh vẫn rất bình tĩnh.
Ngụy Tỷ chỉ nghe lòng mình có mấy tiếng tạp âm rất nhỏ.
Lăng Chân mỉm cười, quay người đi về phía cửa kiểm soát an ninh cùng Tiểu Đức.
Khoảnh khắc cô xoay người, sánh vai bên cạnh người khác, tiếng đáy lòng của Ngụy Tỷ đột nhiên tăng lên.
Gần tới cửa kiểm soát an ninh, Lăng Chân quay đầu lại một chút, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt tối đen của Ngụy Tỷ. Cô mỉm cười vẫy tay rồi bước vào cửa kiểm tra an ninh.
Không thể nhìn thấy nữa rồi.
Sự cáu kỉnh trong lòng ai đó đột nhiên cuộn trào đến mức không thể nào kiềm chế được.
Anh bước ra khỏi sảnh sân bay rồi phì phèo điếu thuốc trong gió lạnh.
Có cảm giác rằng cả người đều không ổn nữa rồi, dữ dội hơn cả tưởng tượng.
Khi tàn thuốc cháy hết, Ngụy Tỷ ném nó vào thùng rác và gọi điện thoại cho Lăng Chân.
Phía này Lăng Chân đã kiểm tra an ninh xong và đang chờ bay, cô đang nghịch điện thoại nên bắt máy rất nhanh chóng: "Có chuyện gì vậy?"
Ngụy Tỷ trầm mặc một hồi, lúc mở miệng, giọng nói có hơi khàn: "Làm việc cho tốt."
Lăng Chân ngoan ngoãn đáp lại: "Biết rồi ông chủ."
"...Đi sớm về sớm."
Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ, khi xuống máy bay thì trời đã xế chiều.
Năng lực làm việc của Tiểu Đức quả nhiên rất tốt, mọi việc sắp xếp rất ổn thỏa, cuối cùng Lăng Chân cũng được hưởng thụ niềm hạnh phúc khi có trợ lý, thoải mái đi đến khách sạn mà đoàn phim đã đặt phòng.
Phòng của cô ở cùng tầng với các diễn viên chính, đạo diễn và biên kịch. Phòng của Tiểu Đức ở tầng dưới, sau khi ổn định cho cô xong, cậu ấy mới vặn cái eo và nói: "Nếu cần gì thì cứ gọi cho em, chỗ em có cục bông tắm hương dâu và cánh hoa hồng nữa nè!"
Lăng Chân bị sự tinh tế của cậu ta làm cho kinh ngạc: "Được rồi!"
Sau khi Tiểu Đức rời đi, Lăng Chân tự mình thu dọn hành lý trong phòng, nghĩ đến tối nay phải đi đánh tiếng chào hỏi các vị đạo diễn và biên kịch.
Khi cô thư thả thu dọn đồ đạc xong, bầu trời ngoài cửa sổ đã sắp tối.
Lăng Chân duỗi người, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Cô bước tới, mở ra xem, vậy mà lại là Trịnh Xuyến Xuyến đang đứng ở ngoài cửa: "Chị nghe trợ lý nói em đến rồi nên qua xem một chút."
Lăng Chân không ngờ cô ấy sẽ chủ động đến tìm mình, cô mỉm cười: "Hoan nghênh, hoan nghênh."
Trịnh Xuyến Xuyến chưa từng tiếp xúc với cô trước đây, nghĩ rằng một người cứng cỏi ở hậu trường như cô có thể hơi kiêu ngạo hoặc khó hòa hợp. Nhưng không ngờ tiểu mỹ nhân này lại mềm mại dịu dàng, tính cách cũng khá tốt.
Bản thân Trịnh Xuyến Xuyến cũng có tính cách khá thoải mái, sau vài câu trò chuyện thì kêu Lăng Chân: "Đến giờ ăn tối rồi, cùng nhau ăn cơm nhé?"
Đương nhiên Lăng Chân không phản đối: "Được đó!"
Cả hai thay quần áo và cùng nhau nói nói cười cười đi thang máy xuống đại sảnh của khách sạn. Khách sạn này đã được đoàn phim <<Tiên vấn>> bao trọn, khắp nơi đều là diễn viên và nhân viên công tác.
Bọn họ đi đến cánh cửa xoay thì một người phụ nữ trong bộ đồ len đi về phía họ. Lăng Chân mơ hồ cảm thấy cô ta rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Nhưng người phụ nữ đó hiển nhiên là nhớ rất rõ Lăng Chân, cô ta liếc qua một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi đảo mắt lướt qua họ.
Lăng Chân:? Bị thần kinh hay gì?
Trịnh Xuyến Xuyến ở bên cạnh nói: "Đừng để ý đến cô ta, đấy là em bạn bè của Giản Ôn Di."
Lăng Chân chợt tỉnh ngộ.
Em bạn bè của cô ta ắt phải phẫn nộ vì cô đã cướp mất vai diễn của Giản Ôn Di. Đã lâu rồi Lăng Chân không nhớ đến đám người Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di nữa rồi, giờ nghĩ đến phải làm việc cùng với cuộn len di động ban nãy và Thẩm Ngôn Sơ thì Lăng Chân thấy có chút phiền.
Nhưng bữa ăn này rất vui.
Trịnh Xuyến Xuyến rất ưa nói, lôi cô buôn dưa lê hơn hai tiếng đồng hồ, nói với cô đủ thứ chuyện bát quái trong giới, còn Lăng Chân thì ăn dưa lê ăn sắp no chết luôn rồi.
Sau bữa tối, với tư cách là tiền bối, cô ấy đưa Lăng Chân đến gặp đạo diễn và biên kịch, cuộc gặp gỡ này lại kéo dài gần hai giờ đồng hồ nữa.
Lúc cô trở về phòng trong khách sạn, đã hơn mười giờ tối.
Lúc này cô mới nhớ là mình chưa gọi cho ông trùm ở nhà!
Cùng lúc này.
Trên tầng mười bảy của Khánh Tỷ, chỉ có văn phòng của tổng tài là còn sáng đèn.
Ngụy Tỷ ngồi sau bàn làm việc, trên bàn không có văn kiện, chỉ có điện thoại di động của anh.
Không có tin nhắn, không có cuộc gọi, chỉ có một màn hình tối đen.
Ngụy Tỷ nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng lạnh không chút biểu cảm, nhưng anh biết, ở góc u ám nhất trong đáy lòng anh có một loại bệnh độc đang sinh sôi.
Nếu không để cô ấy đi, thì không cần phải đợi...
Một số bản tính chưa từng xuất hiện, hoặc là luôn bị đè nén, đang âm thầm trổ ra những xúc tu độc màu đen.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đột ngột vang vọng khắp căn phòng.
Lăng Chân dựa vào giường gọi điện cho anh, mái tóc dài mềm mại của cô được xõa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, được quấn trong chiếc chăn bông mềm mại.
Yêu cầu cuộc gọi video đã được kết nối ngay sau khi được gửi đi.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt của mình đã xuất hiện trên màn hình điện thoại, nhưng bên phía đối phương vẫn là màu đen.
Lăng Chân sững sờ: "Ngụy Tỷ?"
Giọng nói nhẹ nhàng gọi tên anh, trong phòng làm việc lạnh lẽo, mạnh mẽ vuốt ve trái tim của Ngụy Tỷ.
Sau một vài giây anh mới đáp: "...ừm."
Anh ổn rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy tổng: “Tôi không có bệnh.”
Lăng Chân: “Không, anh có đó!”