Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa

Chụp ảnh cho cô ấy


trước sau

Rốt cuộc hot search vẫn còn đang treo trên đó, trong thời gian mọi người nói chuyện, Tiểu Đức đã đi lấy máy ảnh.

Trên thực tế, dụng ý của bên kia không gì khác hơn là muốn dìm hàng Lăng Chân trước một bước, đánh cho điểm được tán tụng nhất của cô biến là nhược điểm. Dù gì đài truyền hình cũng không thể luôn phát sóng những bộ phim cổ trang, tất nhiên, quan trọng hơn vẫn là ngày thường có xinh đẹp hay không. Điều này nhằm gây ấn tượng xấu với những người xem tiềm năng, các đoàn làm phim và nhà đầu tư về tính linh hoạt thấp của Lăng Chân, để làm giảm giá trị thương mại của cô.

Càng là những lúc thế này, bạn càng phải biểu hiện thản nhiên. Vì vậy, Hình Lập kiến nghị nên chụp một vài tấm ảnh outfit hiện đại mang theo hơi thở cuộc sống thường ngày, như vậy ngược lại sẽ có hiệu quả lấy nhỏ thắng lớn.

Lăng Chân không có ý kiến gì, thực ra, bản thân cô đối với mấy loại danh lợi của nhân gian này cũng không quan tâm cho lắm, vào showbiz chỉ vì mục đích đơn giản là kiếm tiền. Người quản lý mà Ngụy Tỷ cấp ứng cho cô rất đáng tin cậy, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo mà làm là được.

Tiểu Đức suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay là đến nhà chị Chân Chân chụp cận đi, cũng tiện thể có thể về nhà thay quần áo."

Lăng Chân và Hình Lập thấy cũng ổn, thế là Tiểu Đức cầm túi máy ảnh và đứng dậy định đi ra ngoài.

Nhưng khi cậu ta vừa đứng dậy, chiếc máy ảnh trên tay đã bị giật mất.

Ngụy Tỷ nắm quai túi máy ảnh, liếc cậu ta một cái: "Tôi làm cho."

Tiểu Đức sửng sốt: "Anh..."

Lý trí khiến cậu ta nuốt lại ba chữ "làm được không?" vào lại trong bụng.

Cậu ta vẫn còn muốn sống.

Nhưng mà...Tuy rằng Ngụy tổng trông rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng vẫn là một trực nam! Trực nam thực sự biết chụp ảnh cho người khác sao?? Tiểu Đức biểu thị hết sức không yên tâm!

Hình Lập ấn vai cậu ta, mỉm cười và thì thầm: "Để đôi trẻ người ta tự làm đi."

Chờ sau khi lên xe của Ngụy Tỷ, Lăng Chân mới hỏi: "Anh thật sự muốn chụp ảnh cho tôi sao?"

Một tay Ngụy Tỷ cầm vô lăng: "Ừ."

Lăng Chân hiển nhiên không có trái tim mẫn cảm và mong manh như Tiểu Đức, cô mở to đôi mắt hạnh vô tội, trực tiếp hỏi: "Anh có làm được không vậy?"

Ngụy Tỷ: "..."

Răng hàm của anh nghiến lại một cái, cười rất nhẹ: "Làm được không, có cần anh chứng minh với em trước một chút không."

Lăng Chân rùng mình, lắc đầu, ngồi ngay ngắn trở lại: "Không cần!"

Cô cảm thấy đó sẽ chẳng phải là một chứng minh nghiêm chỉnh gì cho kham!

Về đến nhà, Lăng Chân về phòng mình tìm quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo len cổ lọ dáng rộng màu trắng tinh, sau khi mặc vào, cả người được bọc trong một lớp len lông tơ màu trắng, trông rất dễ thương và đáng yêu. Bên dưới là một chiếc váy dài bằng da lộn màu cà phê nhạt, cùng đôi tất quần màu đen tôn lên đôi bắp chân thon thả và cân đối.

Sau đó cô bới mái tóc rối thành một củ tỏi và ghim lên thêm một chiếc kẹp nhỏ. Cả người trẻ ra ba tuổi, vừa ngọt ngào và vừa baby.

Sau khi ra khỏi phòng, Ngụy Tỷ đã làm quen với máy ảnh trong tay.

Vừa ngẩng đầu, cô gái nhỏ đứng ở trước mặt phất phất ống tay áo dài rỗng: "Như vầy được chưa?"

Bầu không khí dường như vì cô mà trở nên ngọt ngào.

Ngụy Tỷ gật đầu, giơ máy ảnh trong tay lên.

Lăng Chân hỏi: “Chúng ta sẽ chụp ở trong nhà à?” Cô tưởng là nên đến những quán cà phê xung quanh hay gì đó, ít nhiều gì cũng có bối cảnh để tạo dáng.

Nhưng cô không biết, thực ra thế này thôi đã rất đẹp rồi.

Đèn trần trong nhà không được bật, chỉ có một cây đèn sàn, tản ra ánh sáng màu vàng ấm dưới đất. Cô ấy đang ngồi trong chiếc ghế sofa vải, ôm một chiếc gối và mỉm cười trước ống kính.

Phía sau máy ảnh, đôi mắt đen sâu đang nhìn cô chăm chú, chụp lại nét mặt của cô trong từng giây.

Lần đầu tiên Ngụy Tỷ thấy rằng chụp ảnh thật thú vị.

Qua ống kính, ánh mắt của anh có thể nhìn cô trắng trợn mà không cần phải che giấu. Trong một bức ảnh nhỏ vuông vắn, hết thảy mọi biểu cảm của cô đều thuộc về anh.

Loại nhận thức méo mó này có thể khiến cho các đầu dây thần kinh trào ra một khoái cảm vi diệu.

Ban ngày Lăng Chân vừa mới được một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp cho, so sánh với nhiếp ảnh gia Ngụy thì thấy anh nhấn nút vô cùng chậm, giống như đang ở sau màn ảnh lựa chọn cẩn thận, đợi khoảnh khắc anh cảm thấy hài lòng mới chịu chụp lại.

Lăng Chân ngước mắt lên và nhìn vào ống kính.

Máy ảnh đã ghi lại quá trình cô nhướng mi lên vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, khoảnh khắc cả hai nhìn thẳng nhau, ngón tay Ngụy Tỷ căng thẳng.

Trái tim co rút lại, những từ ngữ bộc trực nhảy ra khỏi não.

"…Rất đẹp."

Người đàn ông ló mặt ra khỏi máy ảnh, ánh mắt đen sâu nhìn tới, khuôn mặt lạnh lùng bẩm sinh mang theo một loại chuyên chú.

Lăng Chân hơi giật mình, mất mấy giây mới nhận ra rằng Ngụy Tỷ đang khen cô, hơn nữa còn dùng loại ngữ điệu nghiêm túc và ánh mắt ấm áp để khen cô.

Lăng Chân tiên tử ở tiên giới mỹ danh vang xa, nhận được vô số lời tán thưởng. Nhưng không hiểu tại sao, khi Lăng Chân nghe được lời khen đơn giản và bộc trực của Ngụy Tỷ thì đột nhiên có chút xấu hổ.

Cô đưa tay lên sờ gò má đang hơi nóng nóng của mình.

...

Cuối cùng, tổng cộng Ngụy Tỷ đã chụp mười lăm bức ảnh, chép hình từ máy ảnh vào máy tính và gửi chúng cho Tiểu Đức để chỉnh sửa. Nhưng sau khi Lăng Chân xem xong, cảm thấy thực tình là không có gì để sửa cả.

Kỹ thuật chụp của Ngụy Tỷ vượt xa mong đợi, góc độ và biểu cảm đều được nắm bắt đúng chỗ, đến nỗi Lăng Chân lựa chọn cũng thấy khó khăn, thế là cuối cùng quyết định chép hết gửi qua cho Tiểu Đức để cả đám cùng đưa ra quyết định.

Ngụy Tỷ trực tiếp gửi ảnh từ máy tính của anh, gửi xong để Lăng Chân kiểm tra một chút, xem xong cô phát hiện có chỗ không đúng lắm.

"Sao chỉ có mười bốn tấm thôi vậy?"

Ngụy Tỷ rất điềm tĩnh: "Có một tấm không đẹp."

Lăng Chân lặng lẽ bĩu môi, cảm thấy có chút không vui, trong lòng nổi lên một cái gai.

Vừa rồi còn khen cô đẹp, vậy mà giờ lại kêu không đẹp.

Hèn chi người phàm có câu, miệng của đàn ông là chúa gạt người...!!

Cô không để lộ ra ngoài, kìm lại cơn bốc đồng đang hặm hực, hỏi anh: "Tấm nào không đẹp đâu?"

Ngụy Tỷ: "Quên rồi."

Lăng Chân càng không vui hơn.

Sau khi cô tức giận đùng đùng bỏ đi, Ngụy Tỷ mới bật máy tính lên lại, khôi phục lại tấm ảnh vừa xóa rồi chép qua điện thoại của mình.

Sau đó, đặt nó làm hình nền.

Cô gái mặc đồ trắng trên màn hình đang ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời động lòng.

Sau khi ảnh đến tay Tiểu Đức, cậu ta cảm thấy rất nghẹn ngào.

Kỹ thuật sửa ảnh đã rèn luyện trong nhiều năm gần như không có đất dụng võ, cậu ta không cam tâm nhìn trái nhìn phải toàn bức ảnh, cuối cùng chỉ có thể điều chỉnh độ sáng và sửa một chút khuyết điểm.

Buổi tối, Lăng Chân đã đăng một Weibo.

[@Lăng Chân: Cả nhà yêu, vừa mới tan làm [icon khổ]. Thực ra mình rất bình dị [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh]]

Hot search sáng nay của cô vẫn còn treo trên top, vừa đăng Weibo một cái là lập tức bùng nổ.

Cô gái trong ảnh bình dị đến không thể bình dị hơn được nửa, trang phục đơn giản và trang điểm đơn giản, nhưng xinh đẹp đến động lòng. Mặc dù Weibo này của cô là để đáp trả hot search nhưng không hề dùng thái độ chua ngoa chảnh chọe để tát mặt ai, thay vào đó chỉ đăng tải bốn bức ảnh trong trẻo đời thường.

Có thể nói là gây ấn tượng rất tốt.

[Aaaaa!! Thế cái đồ chụp lén kia là cái quỷ gì, vậy mà cũng đòi xứng với dung nhan của tiên nữ sao??]

[(icon phát điên) (icon phát điên) Tôi có thể, tôi thực sự có thể! Chị chụp cái gì thì em xem cái đó!]

[Vậy khi nào tiên vấn mới phát sóng đây! Em muốn xem thần tiên tỷ tỷ (icon khóc lớn)]

Hiệu quả đúng như lời Hình Lập nói, nhanh chóng đảo ngược hướng của các bình luận. Và nếu hot search hồi  này được mua lại lần nữa, ngược lại sẽ biến thành tuyên truyền cho Lăng Chân, vì vậy chưa tới nửa giờ sau nó đã được gỡ bỏ.

Chẳng bao lâu sau khi đợt sóng gió nhỏ này qua đi thì "Tiên vấn" cũng đã quay xong shoot
cuối cùng.

Bữa tiệc kết thúc phim lẽ ra được tổ chức ở thành phố B-thành phố điện ảnh của nước, nhưng do vấn đề lịch trình của các diễn viên chính và điều kiện xung quanh của thành phố điện ảnh không tốt bằng thành phố A nên đoàn phim quả quyết tổ chức tiệc ở thành phố A.

Địa điểm chính là một nhà hàng nổi tiếng nào đó cách nhà Lăng Chân không xa.

Lăng Chân đã nói với Ngụy Tỷ trước đó vài ngày, nhưng phản ứng của anh không mấy tích cực.

Thực ra Lăng Chân cũng không mấy hứng thú với mấy loại họp mặt xã giao này, nhưng với thân phận hiện tại, cô mà không tham gia thì quả là không thích hợp. Tuy nhiên, cũng vừa hay là đã lâu chưa gặp Trịnh Thiến Thiến, Lăng Chân cứ coi như đây là dịp để đi họp mặt với cô ấy, hôm đó vẫn sửa soạn chuẩn bị đi.

Cô đang chuẩn bị, Ngụy Tỷ thì khoanh tay đứng ở cửa phòng cô, vẻ mặt có chút uể oải.

Lăng Chân chọn trang phục rất tùy tiện, bên trong là một chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu vàng tươi và bên ngoài là một chiếc áo khoác dài màu đen. Sau đó cô cũng không thèm trang điểm, trực tiếp để mặt mộc, đội mũ lên và định đi ra ngoài.

Ngụy Tỷ kéo cô lại, nhướng mày: "Cứ vậy mà đi ra ngoài à?"

Lăng Chân gật đầu: "Cũng không gặp ai quan trọng, chủ yếu là đi tán gẫu với chị Thiến Thiến một chút thôi mà."

Lúc này Ngụy Tỷ mới cong môi lên một chút.

"Nếu đã không có ai quan trọng thì về sớm một chút." Anh giơ tay ấn vành mũ của Lăng Chân hạ thấp xuống thêm nữa, nói bên tai cô: "...không được uống rượu."

Lăng Chân cũng biết uống rượu vào là đầu cô sẽ đau, cô ngước mắt lên: "Nhưng mà nếu có người mời uống, tôi không thể cự tuyệt thì phải làm sao."

“Vậy thì cứ lôi anh ra.” Ngụy Tỷ nói.

Lăng Chân chớp chớp mắt.

Ngụy Tỷ thì thào bên tai cô: "Nói với bọn họ, anh không cho em uống."

Để bọn họ biết, em là của ai.



Đoàn phim "Tiên vấn" trực tiếp bao sảnh tiệc tầng một của nhà hàng với hơn chục bàn, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Diễn viên chính, đạo diễn và nhà sản xuất ngồi cùng nhau ở bàn chủ, Lăng Chân ngồi bên cạnh Trịnh Thiến Thiến, và bên kia là Thẩm Ngôn Sơ.

Cô và Trịnh Thiến Thiến đã lâu không gặp nên trò chuyện rất vui vẻ.  Trịnh Thiến Thiến kể cho cô nghe về những chuyện vui trong đoàn làm phim khi quay phần kết, hai người xúm lại cười, Thẩm Ngôn Sơ có nhìn qua vài lần nhưng không tìm được cơ hội chen vào.

Mở đầu buổi tiệc, các bên liên quan lần lượt phát biểu cảm nghĩ, sau đó nam nữ chính lên sân khấu phát biểu, cảm ơn nhân viên của toàn đoàn phim. Sau khi kết thúc phát biểu, các món ăn chính đã lên bàn và văn hóa mời rượu chính thức bắt đầu.

Lăng Chân bất hạnh phải ngồi cùng bàn với các tiền bối, đơn nhiên là không thể tránh khỏi việc phải uống rượu. Cô không dám làm theo lời Ngụy Tỷ trực tiếp lôi anh ra ngăn rượu, cũng không biết cách nào từ chối khéo, vừa mở màng là dính chưởng phải uống hai ly.

Trịnh Thiến Thiến đụng vào chân cô bên dưới bàn, thì thầm với cô: "Đừng ngốc như vậy."

Lăng Chân đỏ mặt gật đầu.

Sau đó cô đã học được một chút cách để từ chối, nhưng vẫn phải uống thêm một chút nữa. Khi biên kịch đến ép rượu, cô đã thực sự có chút say sẩm rồi.

Lăng Chân lắc đầu, thầm nghĩ, lôi thì lôi vậy, cô muốn lôi Ngụy Tỷ ra cản rượu rồi.

Nhưng khi cô chuẩn bị mở miệng thì một bàn tay đột nhiên chắn trước mặt cô.

Thẩm Ngôn Sơ nở nụ cười: "Thầy Triệu, đừng bắt nạt cô gái nhỏ nữa, em sẽ uống cùng thầy."

Biên kịch cười ha ha, bán thể diện này cho Thẩm Ngôn Sơ, cười nói: "Hôm nay Ngôn Sơ của chúng ta muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp à?"

Thẩm Ngôn Sơ cười cười: "Chiếu cố một chút cũng không tính là bảo vệ."

Lăng Chân liếc nhìn anh ta một cái, hơi cau mày.

Nhân lúc bọn họ đang say sưa nhậu nhẹt, Lăng Chân lặng lẽ lẻn ra khỏi sảnh, định trốn cho đến khi uống xong mới quay lại.

Cô hít thở không khí trong lành bên ngoài, dùng tay quạt quạt vào mặt, muốn tản bớt mùi cồn. Ngụy Tỷ không thích, cô cũng không muốn về nhà với cái mùi này trên người.

Sau vài phút, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Khi Lăng Chân quay đầu lại, Thẩm Ngôn Sơ đã đứng ở phía sau cười: "Tự ý giúp cô cản rượu, có phải là tôi có hơi xen vào chuyện của người khác rồi không?"

Hôm đó sau khi Lăng Chân trấn an Ngụy Tỷ xong thì càng thêm không muốn nảy sinh bất kì quan hệ gì với nam chính nữa. Cô lùi lại một bước, trả lời một cách lịch sự mà xa cách: "Không đâu, cảm ơn anh nhiều."

Ánh mắt của Thẩm Ngôn Sơ rơi vào khuôn mặt cô, làn da trắng nõn của thiếu nữ ửng đỏ sau khi uống rượu, đôi mắt đen long lanh ánh nước, xinh đẹp lạ kỳ.

Anh ta vô thức nhẹ giọng hỏi: "Lăng Chân, thật ra những người bạn cũ vẫn thường nhắc đến em. Chúng ta đã lâu không tụ họp kể từ khi em rút khỏi nhóm rồi."

Lăng Chân nhìn anh ta, cảm thấy giọng điệu này của anh ta khó mà tin được.

Những cuộc tụ họp đủ các loại chê cười giễu cợt nguyên chủ, lẽ nào đối với cô ấy mà nói có thứ đáng để hoài niệm hay sao?? 

Có lẽ sự cự tuyệt trong mắt cô đã quá rõ ràng, Thẩm Ngôn Sơ bất lực nói: "Trước đây thực sự chúng tôi có hiểu lầm em, nhưng bây giờ thì không vậy nữa, hy vọng em đừng quá bài xích với tôi như vậy."

Lăng Chân: "Anh thật sự nghĩ nhiều rồi, tôi quay lại trước đây."

Thẩm Ngôn Sơ theo bản năng giơ tay ra kéo cô lại: "Chờ một chút…"

Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Chân đột ngột vang lên.

Lăng Chân nhìn vào, đó là Ngụy Tỷ.

Cô vội vàng hất tay Thẩm Ngôn Sơ, nhấn nút bắt máy.

"A lô?"

“Em ăn no chưa?” Giọng của Ngụy Tỷ nghe có vẻ rất bình tĩnh.

Thực ra là Lăng Chân cũng chưa ăn được bao nhiêu, nhưng cô thực sự không muốn ở lại thêm nữa.

“Cũng kha khá rồi.” Lăng Chân nói.

"Vậy về đi."

“Hả?” Lăng Chân giật mình.

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồ đen đang nhìn một nam một nữ đứng đối diện.

Đồng tử của anh đen như hố đen vũ trụ, cảm xúc bị kiềm chế đến mức một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, giọng nói bình tĩnh đến mức gần như kỳ dị.

"Anh đói rồi." Anh nói.

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngụy tổng: Anh nhịn. Bởi vì anh là một người tốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện