Sáng sớm hôm sau, Ngụy Tỷ cất hành lý của hai người vào cốp xe rồi lái xe đến sân bay.
Một phần công việc của Khánh Tỷ đã được xử lý trước, phần còn lại phải giao cho Triệu Ngạn trông nom. Lăng Chân cũng xin nghỉ phép với vũ đoàn, lịch trình trong tháng năm chủ yếu là quay chương trình <
>.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hai người đi xa cùng nhau.
Lúc này Lăng Chân không hoảng loạn nữa rồi, thay vào đó là phấn khích, vừa nhìn phong cảnh của thành phố A đang lướt qua cửa sổ, vừa nhỏ giọng ngâm nga một bài hát.
Bọn họ sẽ đến một nơi non xanh nước biếc, tương tự như một khu du lịch nghỉ dưỡng, tuy là công việc nhưng cũng có cảm giác như đang đi du lịch.
Sau khi xuống máy bay, ê-kíp chương trình sẽ trực tiếp cử xe đến đón. Ngay từ khi lên xe, cuộc sống của bọn họ đã hoàn toàn nằm trong tầm ngắm của camera, đến lúc đó lời nói và việc làm đều không thể quá tùy tiện.
Lăng Chân suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nói với người đàn ông đang lái xe: "Em nghĩ chúng ta không nên cố tình thể hiện."
Ngụy Tỷ quay mặt sang: "Hả?"
"Chương trình này của bọn họ chẳng phải là đề cao tình yêu đẹp phát cẩu lương hay sao?" Lăng Chân mở to đôi mắt hạnh trong veo: "Chúng ta cứ tự nhiên một chút, tươi tắn một chút, đừng quá giả tạo, được không?"
Mặc dù không biết phong cách của các khách mời khác ra sao nhưng cô có thể đoán được, Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di sẽ nỗ lực như thế nào trong chương trình này. Dù gì khi cuốn sách gốc tiến triển đến thời điểm này, hai người đó đã trải qua rất nhiều trắc trở để giữ lấy tình yêu, tác giả gần như phát đường đến chết.
Vì vậy, sân khấu cứ để lại cho bọn họ, cô và Ngụy Tỷ cứ coi như là một chuyến đi chơi thong thả thoải mái là được rồi.
Đương nhiên, cô sẽ không nói rằng mình xấu hổ trước ống kính.
Ôm ấp hôn hít như vậy, lần trước bị thầy Hình bắt gặp cô đã xấu hổ đến mức nổ tung, tất nhiên là tuyệt đối sẽ không làm điều đó trước ống kính!!
Nếu Ngụy Tỷ làm điều đó, chỉ cần đánh anh ấy là được!
Lăng Chân đã truyền đạt một cách trung thực những suy nghĩ của mình.
Khóe môi Ngụy Tỷ cong lên: "Được."
Tự nhiên một chút thì tốt.
Tổ tiết mục đã giúp đặt vé, Ngụy Tỷ đã thêm tiền để nâng cấp khoang hành khách và vào khoang hạng nhất cùng với Lăng Chân.
Vừa bước lên máy bay, lập tức có một tiếp viên đã nhận ra cả hai, mấy chị gái trợn mắt ngoác mồm, đè nén tâm tình kích động tụ lại một chỗ thì thào to nhỏ.
Lăng Chân theo bản năng muốn tìm một chiếc khẩu trang, nhưng ngay khi chạm vào túi, cô chợt nhớ ra rằng giờ đây bọn họ đã công khai rồi, không cần thiết phải che giấu gì nữa cả.
Vì vậy, cô thiện ý nở nụ cười với mấy chị gái, sau đó cùng Ngụy Tỷ ngồi xuống vị trí chỗ ngồi.
Ngụy Tỷ không để lộ bất kỳ biểu hiện nào trong suốt quá trình, cũng không quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
Một vài tiếp viên hàng không không tiện làm phiền bọn họ nên rời khỏi khoang hạng nhất, khi ra bên ngoài mới kích động nhỏ giọng kêu: "Nhìn thấy chồng của Lăng Chân chưa? Trời ơi, đẹp trai quá đi mà!!"
"Tôi cũng thắc mắc cô ấy còn trẻ như vậy mà sao đã bị hôn nhân vướng chân rồi. Sau khi nhìn thấy anh ấy, tôi chỉ muốn nói rằng, nếu là tôi tôi cũng sẵn lòng...!!!"
"Sao mọi người đều tập trung vào người đàn ông đó hết vậy? Không ai để ý tới tiểu tiên nữ à? Vừa rồi cô ấy còn cười với chúng ta! Mẹ ơi! Con yêu rồi!!!"
Mấy người tụ lại tán gẫu một hồi, cuối cùng nhìn nhau thở dài một hơi.
Mong chờ chương trình tạp kỹ của bọn họ quá đi! Không biết khi nào mới được phát sóng nữa!!
...
Sau vài giờ bay, máy bay bắt đầu xốc nảy nhẹ.
Lăng Chân tỉnh dậy từ giấc ngủ, tháo cái chụp mắt hình gấu của cô ra thì phát hiện mình đang nép trong lòng của Ngụy Tỷ.
Cô ngáp một cái rồi uể oải đứng dậy.
Sau giấc ngủ say, giọng nói lúc này nhẹ nhàng vang lên: "Đến rồi à?"
Ngụy Tỷ rũ mắt: "Sắp rồi, còn buồn ngủ không?"
Lăng Chân lắc đầu, dụi mắt và vỗ nhẹ vào má mặt mình.
Sắp phải vào trạng thái làm việc rồi!
Cô nắn nét mặt mình trông cho nghiêm túc một tí, sau đó quay đầu nhìn Ngụy Tỷ: "Được rồi, bây giờ anh là đồng nghiệp của em."
Ngụy Tỷ cong môi: "Anh là người mới, cô giáo Lăng chiếu cố nhiều hơn nhé."
Cô giáo gì chứ! Anh ấy gọi như vậy cứ có cảm giác cợt nhã thế nào ấy.
Nói đúng ra, Ngụy Tỷ mới là ông chủ của Lăng Chân, dù gì công việc của cô đều là do anh thiết lập. Nhưng về phương diện này, Ngụy Tỷ không có kinh nghiệm bằng cô, khó có cơ hội hiếm hoi để anh ấy dựa vào, Lăng Chân có chút mừng thầm, lén mím môi cười trộm.
"Vậy thì anh phải khiêm tốn tiếp nhận sự chỉ dẫn của cô giáo và nghe lời em hết." Cô cười cong mắt nói.
Ngụy Tỷ gật đầu: "Được."
Lăng Chân kiểm tra anh: "Vậy tôn chỉ của chúng ta trong chương trình này là gì?"
Ngụy Tỷ cười đáp: "Tươi tắn tự nhiên."
Khi cả hai lấy hành lý và bước ra khỏi sân bay, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe chuyên dụng có in dòng chữ <>. Xe là của thương hiệu của nhà tài trợ cung cấp, nội thất rộng rãi, đã set up xong xuôi các thiết bị ghi hình.
Vẻ mặt của Ngụy Tỷ vẫn như thường lệ, mở cốp xe sau, cho vali của hai người vào. Lăng Chân đợi anh cất đồ xong mới khom lưng lên xe, Ngụy Tỷ cũng lên theo sau đó.
Kế bên tài xế là một chị điều phối viên, trước hết là cô ấy bị nhan sắc của hai người làm cho quáng mắt, sau đó mới nhớ ra phải hàn huyên.
Xe đã bắt đầu chạy về phía địa điểm quay phim, như lệ cũ, trên đường đi sẽ phỏng vấn khách mời một số câu hỏi. Khi điều phối viên nhận được nhiệm vụ phỏng vấn hai người này, nội tâm chị ấy thực sự có chút kích động.
Nữ diễn viên xinh đẹp + vị tổng tài trẻ tuổi chính xác mô típ chuẩn trong các vở tổng tài bá đạo sủng kiều thê. Họ lại đến đây để tham gia vào loại chương trình tạp kỹ dành cho vợ chồng thế này, chắc là đã làm tốt công tác chuẩn bị dùng tình thâm mật ý để chọc mù người khác rồi chứ gì!
... À?
Cô ấy nhìn hai người trước mặt.
Lăng Chân ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, trên khuôn mặt lớn bằng bàn tay viết mấy chữ nghiêm túc phối hợp. Mặc dù người đàn ông bên cạnh cô đang ngồi với tư thế thoải mái, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, không chủ động mở lời.
Cả hai trả lời câu hỏi đều rất quy củ, không mắc lỗi, cũng không có không khí ám muội ngọt ngào.
Người điều phối lau mồ hôi trên trán, cười đùa: "Có phải hai người ở nhà sẽ thả lỏng hơn thế này không?"
Lăng Chân lắc đầu: "Bình thường chúng tôi vẫn tương kính như
tân."
Chứ không phải là loại tình nhân bịn rịn dính lấy nhau như sam đâu!
Điều phối viên: "......???"
Cô ấy mang theo vẻ mặt nghi hoặc, bất lực quay lại ngồi về chỗ.
Nhưng cô ấy không thấy rằng, sau khi mình xoay người trở lại, hai người ở ghế sau đã có một màn trao đổi ánh mắt ngắn ngủi.
Ngụy Tỷ quay mặt sang, rũ mắt nhìn Lăng Chân.
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn anh: Tốt lắm! Cố gắng bảo trì trạng thái thế này là được!
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng ánh mắt nuông chiều của người đàn ông và ánh mắt linh động của cô gái, có khí thế như thể không ai có thể xen vào được.
Và tất cả những điều này đều được camera ghi lại một cách chân thực.
Khi đến địa điểm quay phim, Lăng Chân phát hiện đây là một ngôi làng nhỏ trên núi tương đối phát triển. Tổ tiết mục đã an bài một nhóm các ngôi biệt thự nhỏ, mỗi cặp khách mời sẽ được phân vào một căn.
Cô điều phối viên vẫn còn đang mụ mị trong cuộc phỏng vấn vừa rồi nên mở cửa xe bước ra ngoài trước, chào hỏi mấy người quay phim đang đợi ở bên cạnh.
Cửa hàng ghế sau bật mở, đôi chân dài của người đàn ông bước ra trước.
Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng bước xuống xe, quay người lại đợi Lăng Chân. Cô vợ nhỏ của anh đi theo phía sau, khi bước ra thì bị vấp một chút nên cả người nhào ra ngoài.
Điều phối viên: "Cẩn thận!"
Lúc này, Ngụy Tỷ đã vững vàng đỡ được cô gái nhỏ.
Sau đó anh trực tiếp bế cô, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất. Một tay chạm vào sau gáy cô một cách tự nhiên, rồi ngắt tai cô một cái.
Những ngón tay của người đàn ông trắng nõn thon dài, chỉ với một động tác đơn giản mà đã khiến cho chị điều phối viên thấy đỏ mặt.
Đỏ mặt được một lúc, cô ấy mới chợt nhận thức được có gì đó không đúng…
Đây là bộ dạng tương kính như tân đó hả??
Tôi suýt nữa thì tin mấy lời quỷ đó của hai người luôn rồi đó...!!
Căn của Ngụy Tỷ và Lăng Chân ở vị trí giữa sườn núi, cách không xa căn biệt thự của những vị khách khác. Ngụy Tỷ xách hành lý của hai người vào nhà, điều phối viên và cameraman cũng theo vào.
"Hai vị hãy dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của mình trước, dọn dẹp xong có thể ra ngoài thăm nhà của những vị khách khác… Đương nhiên, những cặp đôi khác cũng có thể đến thăm nhà của hai người!"
Lăng Chân gật đầu nói được, sau đó đóng cửa lại.
Tuy ở trên núi nhưng khu biệt thự này được xây dựng rất tốt. Căn biệt thự mà hai người được phân vào có phong cách đơn giản, chi tiết rất có hơi thở của sự sống với một số loại hoa, cây cỏ và một bể cá.
Lăng Chân thay dép và bắt đầu chạy ngược xuôi để thăm thú, so với sự hưng phấn của cô thì Ngụy Tỷ lại tỏ ra bình tĩnh, không chút hoang mang đem hành lí vào nhà, mở ra rồi sắp xếp.
Một lúc sau, cô gái nhỏ hớn hở quay trở lại phòng khách ở tầng một và bí mật nói với Ngụy Tỷ: "Em phát hiện được hai mươi ba cái camera!"
Ngụy Tỷ nhướng mày: "Nhiều như vậy sao?"
Lăng Chân giơ ngón tay vẽ một vòng tròn trên không trung: "Ở đây cũng có ba cái."
Ngụy Tỷ gật đầu, vừa lấy trong vali ra những thứ cần dùng vừa hỏi: "Đã xem các gian phòng chưa."
Lăng Chân ngồi xổm xuống cùng anh sửa soạn: "Xem rồi, dưới lầu có một gian phòng nhỏ, trên lầu có hai gian phòng lớn. Phía sau có một vườn rau nhỏ và có một sân thượng để tắm nắng."
Ngụy Tỷ không có hứng thú với vườn rau và sân thượng.
Trong vali chỉ còn quần áo và giày dép, Ngụy Tỷ kéo khóa vali lại, đứng dậy hỏi cô: "Em thích gian phòng nào?"
Lăng Chân suy nghĩ một chút: "Tất cả đều khá tốt, có một căn phòng hướng nam ánh sáng rất tốt, có điều hay là anh cũng xem thử đi, xem anh thích gian nào."
Cô cũng khá công bằng, muốn Ngụy Tỷ cũng chọn một căn mà anh ấy thích.
Người đàn ông cong môi, sau đó che dấu nụ cười, kéo cô lên, thần sắc như thường nói: "Vậy thì chúng ta hãy ở trong căn phòng ánh sáng tốt kia đi."
Lăng Chân chớp mắt.
Chúng ta.
Phải mất vài giây sau cô mới chợt ý thức được thân phận và hoàn cảnh hiện tại của hai người, sau đó khuôn mặt trắng sứ từ từ nhen nhóm lên màu hồng nhạt.
Ừ nhỉ, làm gì có cặp vợ chồng nào ở phòng riêng đâu chứ.
Ở đây lắp camera khắp mọi nơi, nếu như quay được cô và Ngụy Tỷ không ở cùng phòng, sau khi phát sóng không biết sẽ gây ra sóng gió gì nữa.
Nhưng, một căn phòng chỉ có một chiếc giường, bọn họ chưa bao giờ...
Vốn dĩ Lăng Chân rất thoải mái và có chút phấn khích, nhưng đột nhiên lại nổi lên một chút căng thẳng mà không rõ lý do.
Một ý cười nhàn nhạt xẹt qua đáy mắt của Ngụy Tỷ, ngón tay vén tóc mai ra sau tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Hay là phải ở riêng một phòng khác?"
Lăng Chân bất lực ngước nhìn anh, nhưng lần này, dường như người đàn ông không hề tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của cô.
Các máy quay xung quanh giống như những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Lông mi của Lăng Chân run lên một lúc, cuối cùng cất giọng nhẹ nhàng: "Vậy thì, chọn căn phòng hướng Nam kia đi."
Chí ít chiếc giường trong căn phòng đó cũng lớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Chân: “Tương kính như tân!!”
Ngụy Tỷ: “Được”