Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 17


trước sau

An Hạ yên lặng nhìn anh.

Yến Bắc Thần cũng nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau qua ánh đèn sáng lóa và bóng đêm. Nhìn như thế một lúc, Yến Bắc Thần nói.

"Sau khi họp ở Nam Thành xong, tôi sẽ về biệt thự sống."

Yến Bắc Thần vốn không thích dinh thự của nhà họ Yến. Thỉnh thoảng mới quay lại dinh thự để chọc giận hai anh em Yến Nam Tân, một phần khác là vì bài vị của mẹ anh cũng ở đó. Hiện giờ bài vị của mẹ anh đã được thờ cúng ở đạo quan Cửu Sơn, anh không muốn quay lại dinh thự nữa.

“Tôi có mấy ngôi nhà ở Nam Thành.” Yến Bắc Thần nói, nói xong anh ngước mắt nhìn nửa phần sân và hàng rào của căn biệt thự trồng mơ trân châu, nói: “Em có thể chọn một căn để ở cùng tôi, mấy căn đó cũng không khác nơi này lắm, ở cạnh biển, cũng có sân tường, cũng có thể trồng hoa."

"Em có thể ở đó chăm sóc tôi như ở đây." Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần cảm thấy mấy ngày nay sống ở Hải Thành với cô bé giúp việc này cũng không tệ. Khi anh đi làm, cô đều chuẩn bị chu đáo một ngày ba bữa, lúc tan làm, ở trong phòng làm việc cô giúp sẽ rót cho anh một ly nước, sau đó cũng không quấy rầy quá nhiều. Khi không làm việc anh muốn ra ngoài đi dạo, cô bé giúp việc sẽ đi theo anh, mặc dù cô ấy không nói được nhưng thỉnh thoảng diễn đạt một số từ bằng thủ ngữ cũng rất thú vị.

Và cả đêm nay, hai người họ cùng nhau mở đèn trồng mơ trân châu trong sân.

Yến Bắc Thần không thiếu người chăm sóc, nhưng cô giúp việc nhỏ này chăm sóc anh vô cùng chu đáo, hơn nữa luôn mang đến cho anh những niềm vui bất ngờ khi ở cùng nhau.

Anh rất thích hình thức ở chung như thế này.

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, cô giúp việc ngồi xổm ở đó không nói lời nào, vẫn nhìn anh, hai tay lấm lem vì mới thêm đất ban nãy. Bầu không khí giữa hai người yên tĩnh, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần ở trước mặt mình, giơ cánh tay lên làm thủ ngữ.

An Hạ: Cậu chủ đi đâu em đi đấy.

Nửa cánh tay của cô ở dưới ánh đèn, nửa còn lại ở trong bóng tối, nhưng vì hai người ở gần nhau nên Yến Bắc Thần có thể nhìn thấy rõ ý cô muốn nói. Ngoại trừ ý cô muốn biểu đạt, anh còn có thể men theo cánh tay nhìn thấy ánh mắt của cô.

Khi cô giúp việc nói chuyện luôn không có cảm xúc gì. Biểu cảm của cô nhiều nhất cũng chỉ là bối rối vì không thể giải quyết tốt chuyện của anh, lo sợ anh sẽ bị anh đuổi đi, ngơ ngác trước những nhận xét đột ngột của anh, hầu hết thời gian đều rất là yên lặng.

Bây giờ ánh mắt của cô không quá khoa trương, chỉ bình thản thuật lại những gì cô muốn bày tỏ như thường ngày. Sau khi biểu đạt xong, cô bỏ cánh tay xuống, nhìn thẳng vào mặt anh mà không có bất kỳ rào cản nào, yên tĩnh cười với anh.

Lúc cười, cô bé giúp việc đẹp hơn khi không cười rất nhiều. Điều này khiến cô dù ở trong bóng tối cũng có thể tỏa ra những màu sắc loang lổ. Yến Bắc Thần nhìn cô, nghĩ đến điều cô vừa biểu đạt, trong lòng như được gió núi lấp đầy.

“Được.” Yến Bắc Thần gật đầu.

Cậu chủ như nhận được câu trả lời mình mong muốn, mỉm cười gật đầu, An Hạ nhìn anh cũng cười theo, cậu chủ quay lại nhìn cô cười nói.

"Ngày mai chúng ta đi công viên giải trí chơi đi."

An Hạ: "..."

Vừa nói muốn trở về Nam Thành xong, cậu chủ tự dưng nhắc tới chuyện đi công viên giải trí. Yến Bắc Thần nói xong thì quay lại lấy cuốc. An Hạ nhìn anh cầm cuốc về, sau khi hoàn hồn lại thì giơ cánh tay lên hỏi một câu.

An Hạ: Ngày mai cậu không đi làm ạ?

Ngày mai vẫn là ngày làm việc.

An Hạ hỏi xong thì Yến Bắc Thần đáp: "Không."

Sau khi nói xong, Yến Bắc Thầnh bắt đầu cầm cuốc đào đất, giật giật bả vai nói: "Trồng hoa cả đêm mệt chết đi được, làm gì nổi mà làm?"

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần nói đến đây, cô bé giúp việc ngừng hẳn. Yến Bắc Thần dựa vào cuốc, cười cười nhìn cô nói: "Hơn nữa đó là công ty của tôi, tôi muốn đi làm thì đi, không muốn làm thì thôi, ai dám quản tôi?"

An Hạ: "..."

-

Yến Bắc Thần trước giờ đều là nói được làm được.

Sáng hôm sau, Yến Bắc Thần ngủ trên giường, đến mười giờ sáng mới ra khỏi phòng ngủ, ăn sáng rồi đưa An Hạ đến công viên giải trí ở Hải Thành chơi.

Hải Thành là một thành phố du lịch, ở đây có rất nhiều công viên giải trí lớn nhất trong một số thành phố lân cận. Công viên giải trí được xây dựng ở vùng ngoại ô phía bắc của Hải Thành, diện tích không nhỏ, có đủ loại trang thiết bị, ngoài các thiết bị vui chơi còn có sở thú và công viên nước thủy cung, nếu muốn chơi hết mọi thứ trong này cũng phải cần một ngày trời.

Khi đến công viên giải trí, Yến Bắc Thần đậu xe vào bãi, rồi dẫn An Hạ theo một đám phụ huynh dẫn con em nhà mình đi vào công viên.

An Hạ chưa bao giờ đến công viên giải trí, nhưng cô đã từng nhìn thấy. Khi còn nhỏ, trên đường từ nhà đến trường cô sẽ đi ngang qua một công viên giải trí. Chẳng qua công viên giải trí này đã lỗi thời, bên trong chỉ có một số thiết bị đơn giản, thậm chí còn có vài thứ đã hỏng, lớp sơn loang lổ. Bên trong sẽ có cha mẹ dẫn con cái đến chơi, cùng nhau chơi đụng xe điện, hoặc là vòng đu quay. Thỉnh thoảng được tan học sớm, An Hạ sẽ dựa vào lan can bên ngoài công viên giải trí, ngắm nhìn bên trong một lúc rồi mới về nhà.

Đối với công viên giải trí, có lẽ khi còn bé, cô còn tha thiết khát khao, nhưng khi lớn lên, An Hạ đã không còn chút khát vọng theo đuổi cuộc sống nào ngoài áo gạo tiền. Nếu như không phải Yến Bắc Thần đưa cô đến đây thì có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ tới nơi này.

Dù không có khát vọng nhưng niềm vui công viên giải trí mang lại là có thật. Kể từ khi An Hạ đi theo Yến Bắc Thần vào công viên giải trí, những thiết bị vui chơi đầy màu sắc và kiến trúc kỳ ảo như truyện cổ tích trước mặt đưa cô vào cảm giác vui vẻ này một cách tự nhiên.

Sau khi An Hạ bước vào công viên giải trí, sự mới lạ và phấn khích trong mắt chưa từng biến mất.

Yến Bắc Thần đi bên cạnh cô, nhìn thấy cảm xúc lóe lên trong mắt cô thì hơi mỉm cười, lấy bản đồ chỉ đường của khu vui chơi từ cột tuyên truyền của khu vui chơi đưa cho An Hạ.

“Em muốn chơi gì?” Yến Bắc Thần hỏi.

Khu vui chơi rất lớn, được chia thành nhiều khu vực khác nhau, mỗi khu vực đều có các thiết bị vui chơi khác nhau, có
thể dùng bản đồ này để tìm được trò muốn chơi nhanh nhất, sau đó đi thẳng qua đó.

Yến Bắc Thần vốn dĩ cũng là đưa con nít đi chơi, tự nhiên cũng theo nguyện vọng của trẻ con. Sau khi lấy được bản đồ, An Hạ liếc nhìn anh một cái, không hề khách sáo, cúi đầu nhìn.

Trên bản đồ đánh dấu các mục dạo chơi khác nhau, có biểu tượng, nhưng họ biết chính xác cách chơi. An Hạ xem một lúc thì đưa bản đồ cho Yến Bắc Thần, chỉ vào một mục trên đó.

Yến Bắc Thần men theo ngón tay cô, nhìn sang, thấy trò chơi cô giúp việc chỉ, Yến Bắc Thần: "..."

“Thích k1ch thích à?” Yến Bắc Thần nhướn mắt hỏi An Hạ.

Trong mắt An Hạ đầy hứng thú, Yến Bắc Thần hỏi xong, cô lập tức giơ cánh tay cầm bản đồ lên, khoa tay múa chân làm thủ ngữ.

An Hạ: Muốn thử xem.

Cô giúp việc nhỏ muốn thử bánh xe tốc độ ánh sáng.

Cái gọi là bánh xe tốc độ ánh sáng là một phiên bản công nghệ của tàu lượn siêu tốc, đầu tiên là chạy với tốc độ cao trong đường hầm trong một khoảng thời gian, sau đó bay lên trời, lượn một vòng giữa không trung, rồi bay ngược về.

Ánh mắt cô giúp việc nhỏ lóe lên vẻ hưng phấn, Yến Bắc Thần nhìn một lúc rồi cười cười gật đầu.

"Được, vậy chơi cái này."

-

Sau khi quyết định trò chơi, hai người đi theo bản đồ chỉ dẫn, chẳng mấy chốc đã đến khu vực xếp hàng của bánh xe tốc độ ánh sáng. Hôm nay là ngày làm việc, khu vui chơi vốn cũng không đông người. Hơn nữa trò bánh xe tốc độ ánh sáng quá k1ch thích, các bậc cha mẹ dẫn con cái đến chơi về cơ bản sẽ không tới đây, trong khu vực xếp hàng chỉ có một số cặp vợ chồng trẻ đang xếp hàng.

Khi Yến Bắc Thần vào khu vui chơi đã mua thẳng vé fast-pass(*), nên sau khi hai người đến, không cần phải xếp hàng tẹo nào mà được sắp xếp lên thẳng xe.

(*) Thẻ fast-pass: Là một loại thẻ mua trọn gói khi vào cửa khu vui chơi. Sau khi vào khách hàng sẽ không cần phải xếp hàng mua vé ở từng trò chơi để vào chơi nữa mà vào thẳng luôn bất kỳ trò nào cũng được.

Loại trò chơi này trong công viên giải trí tuy k1ch thích nhưng biện pháp an toàn vẫn được đặt lên hàng đầu. Sau khi lên xe sẽ hạ nửa người xuống, phía sau lưng bị kẹp lại, rất an toàn.

Nhưng dù có biện pháp bảo vệ an toàn như vậy, trước khi chơi vẫn có người sợ hãi bỏ cuộc giữa chừng.

Chuyện bỏ cuộc giữa chừng như vậy, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai. Chẳng mấy chốc sau đã có mấy người xuống xe. Yến Bắc Thần nhìn mấy người xuống xe, có cả nam lẫn nữ, mà sau khi bọn họ xuống xe thì bạn của bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ cùng xuống, như vậy sẽ quá mất mặt.

Nhìn thoáng qua bên đó, Yến Bắc Thần lại liếc nhìn cô giúp việc nhỏ bên cạnh.

Từ khi cô bé giúp việc lên xe, toàn bộ quá trình trên mặt cô không có chút sợ hãi, không những không sợ mà còn càng thêm phấn khích. Lúc Yến Bắc Thần nhìn cô, cô cũng nhìn Yến Bắc Thần, mà khi anh nhìn thấy chờ mong bên trong đôi mắt của cô, lời nói đến khóe miệng không thể nói ra được.

Khu vực chuẩn bị cho bánh xe tốc độ ánh sáng vẫn còn rất tối, phần thân trên bị kẹp nên An Hạ không thể ra dấu. Cô luôn cảm thấy cậu chủ nhìn mình là có chuyện muốn nói, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì nhân viên vận hành trò chơi đã bảo bọn họ sẵn sàng, ba giây sau bánh xe siêu tốc "vụt" vào đường hầm.

An Hạ chưa từng có trải nghiệm như vậy.

Cô dường như đang bay lên bầu trời tối đen như mực, mà trên bầu trời đen kịt, dòng suối màu xanh lam nhanh chóng chảy về phía sau, cho cô cảm giác đi về phía trước càng nhanh hơn. Cùng lúc đó, chiếc xe chạy về phía bầu trời, cảm giác không trọng lượng mãnh liệt thậm chí còn khiến cả cơ thể cô bay bổng. Máu của An Hạ sôi sục theo chuyển động lên xuống nhanh chóng, và trái tim cô cũng treo cao trong cổ họng, đợi đến khi cô sắp làm quen với loại k1ch thích này thì bóng tối ở phía trước nhanh chóng tan đi, cả người nhảy lên không trung theo đường ray của chiếc xe.

Lên cao trong bóng tối chỉ mang lại cảm giác hoa mắt chóng mặt không trọng lượng, nhưng ở ngoài trời, loại bay lên trời này theo tầm nhìn lên cao và mở rộng mà trở nên rõ ràng và chân thật. An Hạ như đang bay, bên tai là tiếng gió xào xạc, trong mắt là bầu trời xanh thẳm, tầm mắt bao quát từ trên xuống toàn bộ trò chơi trong khu vui chơi. An Hạ từ từ mở to mắt nhìn cảnh tượng rõ ràng trước mặt, thậm chí lúc bay lên điểm cao nhất, cô như phát ra âm thanh vì sự phấn khích mà cảm giác k1ch thích này đem lại.

Trải nghiệm cực hạn này chỉ kéo dài trong ba giây. Sau ba giây, chiếc xe tốc độ cao chạy như bay tạo thành một vòng giữa không trung, ngay sau đó lại đi vào đường hầm tối đen. Cùng với dòng chảy xanh lam trong đường hầm đen kịt, chiếc xe giảm tốc độ, sau đó từ từ dừng lại.

Toàn bộ quá trình, bên tai An Hạ tràn ngập tiếng la hét chói tai của người chơi khác. Sau khi dừng lại, bọn họ đang thì thầm thảo luận thở phào như sống sót sau tai nạn trong chiếc xe tốc độ chậm rãi dừng lại.

Lúc này An Hạ mới từ từ hoàn hồn từ trong cảm giác này, nhiệt độ trong máu từ từ hạ xuống, sau đó tiếng tim đập thình thịch bên tai cũng dần dần trở về vị trí cũ.

Tàu lượn dừng lại, nhân viên vận hành hỗ trợ hành khách xuống xe. An Hạ xuống xe, lon ton chạy đến bên cạnh Yến Bắc Thần xuống xe từ bên khác.

Quá thú vị, cô muốn thử lần nữa.

Sau khi An Hạ chạy đến bên cạnh Yến Bắc Thần thì kích động giơ cánh tay lên làm thủ ngữ. Nhưng cô còn chưa làm xong thì ánh mắt Yến Bắc Thần đã nhìn về phía cô, giây tiếp theo, anh lắc đầu, sau đó anh xoay người đi chỗ khác, cúi người bắt đầu nôn.

An Hạ: "..."

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện