An Hạ và Lý Văn Tiệp tới trường đại học X mà anh ta đang theo học.
Đại học X là trường đại học ở Nam Thành, mặc dù là đại học địa phương, nhưng địa vị không thua kém nơi khác chút nào. Đây là trường trọng điểm, ở địa phương rất có tiếng tăm. Ngoài ra những đứa trẻ ở Nam Thành không quá thích việc đi nơi khác học đại học, nên đã chọn đại học X, đây cũng là điều dẫn tới điểm tuyển chọn vào đại học X không hề thấp.
Sau khi An Hạ đồng ý cùng mình đi tới trường học, Lý Văn Tiệp vô cùng vui mừng. Trừ anh ta và An Hạ ra, anh ta cũng làm theo như mình nói, thông báo cho các bạn học cấp ba của bọn họ, Tề Thiên Sơn và Trâu Tuyết. Ngoài Tề Thiên Sơn và Trâu Tuyết, còn liên hệ với hai bạn học chơi khá được và không có tiết học.
Như vậy, lúc An Hạ và Lý Văn Tiệp tới trường, bốn người bạn học đã đứng ở cổng đón bọn họ.
Những bạn học có thể thi vào đại học X thì đều nằm trong số những học sinh giỏi nhất lớp. Thành tích cấp ba của An Hạ luôn rất khá, quan hệ mấy người bọn họ với An Hạ không thân thiết như cô và Lý Văn Tiệp, nhưng vì Lý Văn Tiệp, bọn họ đối với cô cũng được xem là tốt.
Trước đây khi còn cách kỳ thi đại học một trăm ngày An Hạ đột nhiên thôi học, bởi vì chuyện này mà trong lớp xảy ra một trận hỗn loạn không nhỏ. Nhưng suy cho cùng kỳ thi đại học đang đến gần, mọi người cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, toàn bộ đều đặt hết lên việc học tập.
Mà sau khi kỳ thi đại học kết thúc, dù là các loại tiệc liên hoan cùng lớp, An Hạ đều không tham gia. Cô vốn không thể nói chuyện, lại yên tĩnh, thời gian dần dần trôi qua, dường như cô cũng dần bị quên lãng.
Mặc dù mọi người quên, sẽ không để ý cô có tham gia tiệc liên hoan không, có gặp mặt bọn họ không. Nhưng đối với một bạn học không thể nói chuyện, trong ký ức của bọn họ, vẫn là một tồn tại khá đặc biệt. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhớ tới, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi chuyện Lý Văn Tiệp. Lý Văn Tiệp chỉ nói nhà An Hạ xảy ra chuyện, hiện tại đang cô đang làm việc kiếm tiền. Một đám thiếu niên mười bảy mười tám, nghe chuyện về một người câm, cũng chỉ còn lại sự thổn thức và cảm thán.
Phần lớn cha mẹ bọn họ còn khỏe mạnh, xuất thân từ gia cảnh không tệ, đối với tất cả những gì An Hạ gặp phải, bọn họ giống như người ngoài cuộc, chẳng thể đồng cảm sâu sắc.
Nhưng cho dù không thể đồng cảm sâu sắc, họ vẫn mang theo một loại cảm xúc thương xót và thương hại đối với bản thân An Hạ. Thế nên lần này Lý Văn Tiệp nói An Hạ sẽ tới, mấy người đều rất vui mừng, hy vọng có thể thông qua sự cố gắng của bọn họ, có thể đem tới cho An Hạ một quãng thời gian vui vẻ.
Từ sau khi thôi học vào năm ngoái, An Hạ cũng đã hơn một năm rồi chưa gặp bọn họ. So sánh với lúc cả ngày mặc bộ đồng phục nặng nề thời cấp ba, thì hiện tại khí chất của mọi người đã thay đổi rất lớn, có thể nhìn ra là sinh viên đại học rồi.
Bọn họ mặc đồ chỉnh tề sạch sẽ, con gái thì trang điểm, làm tóc, con trai thì đi giày và mặc áo thể thao yêu thích, tràn đầy sức trẻ. Khi nhìn thấy An Hạ, trong mắt họ đều là nụ cười vô lo vô nghĩ.
Mà so với bọn họ, sự thay đổi của An Hạ là nhỏ nhất.
Mặc dù cô không mặc đồng phục, nhưng tổng thể không có gì thay đổi. Vẫn cột tóc đuôi ngựa thấp như cũ, khuôn mặt ngước lên, lộ rõ vẻ nhợt nhạt, một đôi mắt đen nhánh trong veo sáng ngời như biết nói.
Cô không còn đi học, không chỉ không đi học, mà còn đã sớm bước chân vào xã hội kiếm tiền. Trong nhà cô xảy ra chuyện, áp lực đè nặng lên vai gầy gò yếu ớt của cô gái, nhưng cô không hề trở nên mệt nhọc và chết lặng, ngược lại trước sau như một, yên tĩnh và điềm đạm. Lúc nhìn về phía bọn họ, còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt như thời còn tới trường.
"An Hạ, đã lâu không gặp rồi nhỉ." Trâu Tuyết và An Hạ từng là bạn cùng bàn một năm, hai người cũng tính là có quan hệ tốt hơn những người ở đây. Nhìn thấy An Hạ, trong lòng cô ấy ngũ vị tạp trần, đi tới kéo tay An Hạ, nói với cô một câu như vậy.
Bọn họ không giống như Lý Văn Tiệp, không quá biết dùng thủ ngữ. Sau khi Trâu Tuyết đi tới nói câu kia, An Hạ cười gật đầu với cô ấy. Sau đó, cô ngoảnh đầu lại gật đầu chào hỏi với mấy người khác.
Chào hỏi xong, An Hạ cầm điện thoại, gõ ra vài chữ.
An Hạ: Hôm nay mình đột nhiên tới chơi, làm phiền các cậu rồi.
Mấy người nhìn thấy cô gõ những chữ này, tâm tình càng thêm phức tạp. Phải biết rằng, thành tích lúc đó của An Hạ, nếu như không thôi học, cô cũng có thể theo học ở trường đại học này. Nhưng hiện tại, lại giống như tới trường học làm khách vậy.
Nhìn chữ trên màn hình của An Hạ, Lý Văn Tiệp nâng tay vỗ lên đôi vai gầy yếu của cô, nói: "Có gì đâu mà phiền, trường học cũng không phải của chúng tớ."
Lý Văn Tiệp nói xong, mấy người còn lại cũng bật cười, Tề Thiên Sơn cười nói: "Đúng đó."
Lúc bọn họ cười lên, bầu không khí giống như quay trở lại thời cấp ba, An Hạ cũng cười theo, Lý Văn Tiệp nói với cô: "Đi thôi, trước tiên chúng ta đi dạo một chút nhé."
-
An Hạ và chị gái đã chuyển tới Nam Thành được mấy năm.
Nhưng hiểu biết về Nam Thành của An Hạ còn rất ít. Hình như từ lúc cô chuyển tới đây, cô sống của cô chỉ có hai điểm là trường học và nhà, không có giải trí, chỉ có cuộc sống trên một tuyến đường đó.
Thế nên hiển nhiên cô cũng chưa từng tới đại học X.
Giống như những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo, chúng đều mang trong mình một loại chấp niệm về trường đại học.
Vốn xuất thân từ gia đình không tốt, cũng chỉ có con đường học tập này mới có thể trở nên nổi bật, đại học chính là đích đến của bọn họ, như chong chóng đo chiều gió. Là đứa trẻ có gia cảnh không tốt, hiển nhiên An Hạ cũng có rất nhiều khát khao và hi vọng về đại học.
Mặc dù dáng người cô nhỏ bé, nhưng thực ra cô trưởng thành hơn những học sinh bình thường rất nhiều. Đại học đối với cô mà nói, là bàn đạp giúp cho người nhà có được cuộc sống tốt hơn, thế nên cô cũng càng bức thiết hơn. Còn về phần những thứ khác, cô cũng có ích kỷ của riêng mình, cô cũng thích đi vào khuôn viên trường rộng lớn, quen biết những bạn học cùng lứa, học tập những kiến thức tự do, làm phong phú thế giới quan của cô.
Chẳng qua hiện tại thì tất cả đều không còn khả năng nữa.
Duc v0ng của con người giống như một cái túi xách, có người thì rất to, đựng bao nhiêu đồ cũng không thể đầy. Của An Hạ thì lại rất nhỏ, cuộc sống của cô cũng giống như hiện tại, an bình ổn định, cô đã vô cùng hài lòng rồi.
Huống chi, ca phẫu thuật của Tiêu Tiêu đã thành công, cô và chị gái không còn áp lực tâm lý, cô được tự do làm việc, giờ có thời gian để đến thăm trường đại học, cô cảm thấy đây là một điều bất ngờ ngoài ý muốn của mình.
An Hạ vô cùng vui vẻ.
Hôm nay sáu người gặp mặt, trong số đó mặc dù có một người không thể nói chuyện, nhưng bầu không khí cũng không đến nỗi lạnh lẽo. Đặc biệt trừ An Hạ ra, năm người khác đều không cùng khoa, có lúc còn gặp phải những sinh viên cùng khoa của mình.
Những sinh viên cùng khoa không nhất định đều là người Nam Thành, còn có một số người tỉnh ngoài. Lúc này, chủ đề nói chuyện của bọn họ đã lên tận trời mây, nói về chuyện sinh viên của một vài khoa khác.
An Hạ cảm thấy những chuyện này rất thú vị, hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ dùng điện thoại nói vài câu với bọn họ. Trên đường vườn trường của đại học X, các thiếu niên hăng hái, nói chuyện vui vẻ say sưa, thỉnh thoảng còn lẫn vài tiếng máy điện tử, khiến mọi người cười phá lên, bầu không khí vui vẻ mà tuyệt đẹp.
Khoảng xế chiều, An Hạ và mấy người bọn họ dạo quanh trường một vòng. Đại học X rất lớn, nói là một vòng, cũng chỉ là đi qua loa trong vườn trường một vòng thôi. Còn những nơi như thư viện, An Hạ cũng không có cơ hội bước vào.
Chẳng qua An Hạ vẫn rất chờ mong có thể đi vào.
Thư viện đại học X được một công ty gia đình nào trong thành phố quyên góp, kiến trúc vô cùng khí phái, đây cũng là kiến trúc tiêu biểu của đại học X.
Nếu đã không thể đi vào, An Hạ đứng ở ngoài ngắm một cái, cũng coi như đã đi vào rồi.
Dạo vườn trường xong, mấy người đi tới một nhà hàng tư nhân ở trong trường.
Hôm nay An Hạ tới đây, bọn họ tất nhiên phải mời cô ăn một bữa ở trường học.
Trong đại học X, có nhà hàng tư nhân. Đẳng cấp của nhà hàng này không hề thấp, bình thường cũng có rất nhiều công chức ở bên ngoài trường học tới đây ăn cơm, bên ngoài nhà hàng cũng đậu không ít xe sang.
Dạo một vòng quanh trường, hiện tại trời cũng đã tối. Bọn họ vừa cười vừa nói, đi về hướng nhà hàng. Lúc đi trên đường mòn tới nhà hàng, đột nhiên An Hạ dừng bước chân, nhìn về phía không xa.
Mấy người họ thấy cô dừng lại, tiếng nói chuyện cũng dần dần im lặng, theo ánh mắt của cô nhìn qua. Vừa nhìn một cái, có vài người không thể dời mắt.
Lúc đám người An Hạ tới đây, thực ra Yến Bắc Thần cũng vừa tới không lâu. Anh xuống xe, ngước mắt nhìn tên nhà hàng, chuẩn bị tìm món đặc sắc của nhà hàng này một chút. Sau đó anh nghe thấy đằng sau lưng truyền tới tiếng trò chuyện, trong đó còn có người gọi tên An Hạ. Anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy An Hạ và một đám sinh viên bên cạnh cô.
Hiển nhiên, lúc mấy người này nhìn anh cũng có chút sửng sốt. Ngược lại Yến Bắc Thần cười xã giao, nâng tay lên chào hỏi với bọn họ.
"Chào mọi người."
Anh nói xong, An Hạ mỉm cười, đi tới bên cạnh anh.
-
Liên quan đến chuyện Yến Bắc Thần tới đây ăn cơm, An Hạ đã nói với Lý Văn Tiệp rồi. Vốn mấy người chỉ muốn mời cô một bữa cơm, nhưng nếu Yến Bắc Thần tới rồi, vậy lại nhiều thêm một người. Mà nếu An Hạ nói mời cơm bọn họ, thì bọn họ chắc chắn không chịu. Thế nên lúc đó An Hạ nghĩ, đợi xong chuyện, thì tặng mỗi người một món quà nhỏ xem như cảm ơn bọn họ đã chiêu đãi.
Đối với chuyện An Hạ nói Yến Bắc Thần muốn đi ăn cùng với bọn họ, Lý Văn Tiệp cảm thấy vô cùng quái lạ. Bình thường giữa chủ thuê và giúp việc, làm gì có chuyện chủ thuê sẽ đi ăn cơm với giúp việc. Người giúp việc cũng xem như trợ lý cá nhân, nhưng cũng phải có không gian riêng tư của mình, mà chủ thuê này thế nhưng lại có cả chuyện đi theo này.
Anh ta còn cho rằng An Hạ vì không tiện từ chối nên mới đồng ý, nhưng An Hạ lại nói không phải, cô nói Yến Bắc Thần là một người rất tốt, thế nên anh có yêu cầu gì, cô đều đồng ý. Ngoài ra, buổi tụ họp hôm nay của anh bị hủy bỏ, nếu không qua đây ăn, cô cũng phải trở về nấu cơm, như vậy thì không thể ăn cơm cùng bọn họ nữa.
Thế nên để Yến Bắc Thần ăn cùng, là giải pháp khá hợp lý.
Sau khi nghe lý do của An Hạ, Lý Văn Tiệp hỏi ý kiến của những bạn học khác. Mấy người họ cũng không dị nghị gì, nên chuyện này cứ thế quyết định.
Lúc nghe Lý Văn Tiệp nói cậu chủ của An Hạ cũng tới đây, mấy người bọn họ bao gồm cả Lý Văn Tiệp đều cho rằng Yến Bắc Thần là một người hơn ba mươi tuổi, ăn mặc già dặn cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng sau khi thấy anh, lại phát hiện Yến Bắc Thần thực ra chỉ lớn hơn bọn họ không tới mấy tuổi. Mặc dù cũng mặc âu phục, nhưng cà vạt trên áo đã được tháo ra, cổ áo cũng mở rộng, lộ ra xương quai xanh. Nhìn có vẻ hăng hái, vô cùng trẻ tuổi.
Ngoài ra người đàn ông này còn có một khuôn mặt có thể nói là hào hoa phong nhã. Mấy người bọn họ đã sắp hai mươi tuổi rồi mà trước nay chưa từng thấy người đẹp trai đến vậy.
Bình thường người đẹp trai như vậy đều sẽ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng người này hình như vô cùng tùy ý. Lúc thấy bọn họ, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo nụ cười hiền hòa, giơ tay lên chào hỏi bọn họ.
Suy cho cùng cũng là người lạ, thoáng chốc mấy người họ có chút câu nệ, nhưng vẫn lịch sự gật đầu.
Đợi chào hỏi xong, bọn họ theo An Hạ đi tới trước mặt Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần đứng đó, đợi cô bé giúp việc đi tới bên cạnh anh. Sau khi cô đi tới, những bạn học kia của cô cũng đi qua theo.
Phải nói dù mấy người này là sinh viên đại học, cách ăn mặc cũng khá chín chắn thành thục, nhưng đứng trước một người đàn ông trưởng thành thực sự, vẫn còn chút non nớt đáng yêu.
Mấy người họ nhìn Yến Bắc Thần, lại nhìn An Hạ, sau đó hai mặt nhìn nhau, nhất thời bầu không khí có hơi mất tự nhiên.
Mà thân ở trong bầu không
khí mất tự nhiên như vậy, Yến Bắc Thần lại vô cùng thoải mái. Anh nhìn đám sinh viên tuổi tác xấp xỉ An Hạ trước mặt, cười nói.
"Mọi người không cần dùng biểu cảm như nhìn thấy bậc cha chú với tôi đâu."
"Tôi cũng không hơn mọi người mấy tuổi."
Mấy người kia: "..."
-
Ngược lại đây là sự thật, năm nay bọn họ mới tròn mười chín hai mươi tuổi, Yến Bắc Thần cũng chỉ hai mươi lăm, quả thực không hơn nhiều lắm.
Nhưng dù tuổi tác không lớn hơn là bao, thì rõ ràng Yến Bắc Thần vẫn trầm ổn chín chắn hơn bọn họ nhiều. Đây là loại khí chất được tích lũy từ nhiều kinh nghiệm sống, khi bọn họ còn lo sợ bất an vì thi trượt, thì Yến Bắc Thần có thể làm ăn thua lỗ mấy trăm triệu mà lòng không gợn sóng.
Nhưng cho dù như thế nào, Yến Bắc Thần là một người rất biết điều tiết bầu không khí. Sau khi sự câu nệ lúc đầu qua đi, mấy người họ đi đặt phòng bao, bầu không khí cũng dịu đi theo các món ăn từ từ được mang ra.
Mọi người đều là sinh viên, trên bàn tiệc cũng không có nhiều quy tắc như vậy, đơn giản chỉ ăn uống rồi nói chuyện mà thôi.
Đối với mấy người họ mà nói, Yến Bắc Thần là người ngoài. Chẳng qua trừ việc người này có ngoại hình ra, thì cảm giác tồn tại của anh không quá mạnh. Sau khi vào phòng bao, anh ngồi bên cạnh An Hạ, dựa lưng vào ghế chơi điện thoại. Thỉnh thoảng An Hạ nhắc anh ăn chút đồ, anh sẽ cất điện thoại đi, ăn chút gì đó. Có lúc An Hạ ăn được món ngon, cũng sẽ gắp cho anh một ít. Gắp qua gắp lại một hồi, quả thực Yến Bắc Thần ăn no rồi.
Vốn lúc Yến Bắc Thần đến, mọi người còn hơi không thoải mái. Nhưng tới giữa bữa ăn, mọi người cũng dần dần cởi mở. Yến Bắc Thần thật sự là một người không tệ, anh biết bản thân là người ngoài, thế nên cũng không thử gia nhập với bọn họ, ngược lại anh khiến cho cảm giác tồn tại của bản thân giảm xuống.
Bầu không khí dần sôi nổi trở lại, lại bắt đầu nói về những chuyện trong trường.
"Đúng rồi Tề Thiên Sơn, lúc nãy trên đường cậu gặp bạn cùng khoa, nói gì với cô ấy thế?"
Lúc ăn cơm, Trâu Tuyết hỏi Tề Thiên Sơn một câu.
Trâu Tuyết hỏi xong, cậu trai bên cạnh Tề Thiên Sơn tên là Trương Tùng bật cười, có chút mờ ám nói: "Cô gái đó là hoa khôi khoa các cậu đúng chứ, chà ~ có chuyện nhe ~"
Sinh viên trừ chuyện học hành ra, vô cùng tự do, yêu đương cũng trở nên thường tình.
Trương Tùng nói xong, mọi người đều có chút mờ ám nhìn về phía Tề Thiên Sơn. Ai ngờ, bị nhìn như thế, Tề Thiên Sơn lại hừ một tiếng, nhìn về Lý Văn Tiệp ngồi bên cạnh An Hạ nói.
"Cô ấy tới hỏi có phải mình có quan hệ tốt với Lý Văn Tiệp không, có thể cho cô ấy phương thức liên lạc của cậu ta hay không."
Tề Thiên Sơn nói xong, ánh mắt mấy người trên bàn giống như đầu xe chuyển hướng, lấp la lấp lánh nhìn Lý Văn Tiệp.
Lý Văn Tiệp: "..."
Phải nói rằng Lý Văn Tiệp trong mấy người ở đây, cũng xem như khá có tiếng ở đại học X. Anh ta ở khoa tài chính, lúc vừa vào học huấn luyện quân sự đã được rất nhiều nữ sinh để ý. Sau này về trong khoa, vào hội học sinh, giành được học bổng, hơn nữa còn trong đội bóng rổ của trường, xứng với hình tượng nam chính thanh xuân vườn trường. Chưa nói tới hoa khôi khoa của Tề Thiên Sơn, hoa đào bên cạnh Lý Văn Tiệp cũng đủ phủ kín đại học X.
"Đừng, mình không muốn yêu đương đâu." Lý Văn Tiệp nói.
Lý Văn Tiệp nói xong, Tề Thiên Sơn lẩm bẩm một tiếng: "Lại có người đau lòng rồi~"
Những người khác cũng thổn thức như mình vừa chứng kiến một mối tình kết thúc, Trâu Tuyết nhìn về phía Lý Văn Tiệp, nói: "Bây giờ cũng không phải cấp ba, cậu còn không yêu đương, ngoan quá đấy."
Nói xong, Trâu Tuyết ngẫm nghĩ, nói: "Còn không bằng lúc học cấp ba nữa, lúc đó mình còn tưởng cậu và An Hạ hẹn hò cơ."
Trâu Tuyết vừa dứt lời, An Hạ: "Khụ khụ khụ."
Đúng lúc An Hạ đang uống canh, sau khi Trâu Tuyết nói một câu như vậy, một ngụm canh không nuốt kịp, nên bị sặc. Cô không muốn ho khan trên bàn, trực tiếp quay về bên phía Yến Bắc Thần. Lúc cô ho khan, Yến Bắc Thần nâng tay đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ hai cái.
Mà lúc An Hạ quay qua phía Yến Bắc Thần, bàn tay của Lý Văn Tiệp tức khắc dừng giữa không trung. Anh ta nhìn An Hạ, tay nắm lại buông thõng xuống.
Một tay Yến Bắc Thần vỗ lưng An Hạ, còn tay kia vẫn luôn bấm điện thoại, mắt cũng không nhấc lên. Trong mắt anh hàm chứa ý cười, nhưng không ai nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt, anh nhìn Trâu Tuyết cười nói.
"Nói gì vậy chứ, cô doạ cô ấy sợ rồi."
Trâu Tuyết: "..."
Bị Yến Bắc Thần nói như vậy, Trâu Tuyết có hơi ngượng ngùng, Tề Thiên Sơn bên cạnh thấy thế, cười nói: "Này, không chỉ mỗi Trâu Tuyết đâu, lúc đó chúng tôi cũng đều cho là như vậy đó, đúng chứ."
Dứt lời, Tề Thiên Sơn nhìn về hai bạn học khác, tìm kiếm sự chứng thực.
Lúc Trương Tùng và một bạn nữ khác thấy Tề Thiên Sơn nhìn về hướng bọn họ, cũng sôi nổi gật đầu, Trương Tùng nói: "Đúng vậy. Lúc đó An Hạ và Lý Văn Tiệp luôn tới lớp và tan học cùng nhau, lúc bình thường ở trong lớp, Lý Văn Tiệp cũng đi lại gần với An Hạ nhất."
"Hai người bọn họ là hàng xóm mà, hình như từ trung học đã ở gần nhau rồi." Bạn nữ kia cười nói: "Nói như vậy, chẳng phải là thanh mai trúc mã à."
Cô gái kia nói xong, mấy người còn lại cũng sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Mấy người kia tự biên tự diễn, ngược lại biểu cảm của Yến Bắc Thần không có biến hóa gì, An Hạ đã ho xong, anh đưa cho cô khăn giấy lau miệng, ngoài ra lại đưa cho cô ly nước, gật đầu nói.
"Quả thực, thanh mai trúc mã dễ nảy sinh tình cảm nhất. Hơn nữa..."
"Còn khá dễ gặm."
An Hạ đang cầm ly nước uống: "Khụ khụ khụ."
An Hạ lại uống thêm một hớp, Yến Bắc Thần quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô, giơ tay tiếp tục vỗ lưng giúp cô. Cùng lúc đó, Yến Bắc Thần nhìn về phía mấy người vì lời nói của anh làm cho kinh ngạc kia, cười nói.
"Nhưng mọi người có từng nghe qua câu nói, trúc mã không đánh lại ý trời chưa."
-
Một bữa cơm đứt quãng ăn hết hai tiếng.
Sau hai tiếng, mặc dù mọi người chưa thỏa mãn, nhưng cũng chào tạm biệt trở về ký túc xá.
Mấy người bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, An Hạ chào tạm biệt với các bạn. Lý Văn Tiệp là người đi cuối cùng, đứng lại nói với An Hạ vài câu. Cũng không biết là nói gì, hai người cuối cùng đều bật cười, sau đó Lý Văn Tiệp nhìn về phía Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần cười với anh ta một cái.
Lý Văn Tiệp chuyển ánh mắt, nói với An Hạ câu "Đi trước nhé", rồi quay người đi vào màn đêm.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lý Văn Tiệp rời đi, An Hạ đi tới bên cạnh Yến Bắc Thần. Anh nhìn An Hạ đi tới, hỏi: "Hôm nay em đi dạo hết trường chưa?"
Nhắc tới cái này, trong mắt An Hạ hiện ra ý cười, gật đầu.
Cô bé giúp việc gật đầu xong, Yến Bắc Thần nhìn khuôn viên trường một cái, nói: "Vậy em đưa tôi đi dạo đi."
Yến Bắc Thần nói như vậy, cho thấy anh không có ý định đi về luôn. Ăn cơm xong, đi dạo quanh trường cũng tốt, sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ gật đầu, hai người ra khỏi cửa nhà hàng, đi trên con đường bằng phẳng của trường học.
Thực ra vườn trường có chút giống như công viên cỡ lớn.
Chỉ là trong công viên không có nhiều kiến trúc, cũng không có nhiều học sinh như vậy.
Ăn cơm xong, bây giờ đã là chín giờ hơn, đèn trong trường đã mở chiếu rọi trên con đường lát gạch, hai bên đều là những cây cổ thụ lâu năm. Những sinh viên tan lớp tự học buổi tối, lưng đeo cặp sách rời khỏi khu dạy học, đi về hướng ký túc xá.
Yến Bắc Thần và An Hạ đi theo dòng người, cuối cùng đi tới con đường khá yên tĩnh bên cạnh sân thể dục.
Con đường này không có người, nhưng cách hàng rào, bên trong sân thể dục ngược lại có rất nhiều người. Có người chạy thể dục buổi tối, có người đang chơi thể thao, nhưng nhiều nhất đó là những đôi tình nhân.
Yến Bắc Thần và An Hạ đi dọc theo ánh đèn đường, Yến Bắc Thần đi ở bên mép đường, An Hạ đi ở phía bên trong anh, sau khi đi được một lúc, anh nhìn vườn trường, nói.
"Ngôi trường này khá tốt."
Nghe Yến Bắc Thần đánh giá, An Hạ nhìn anh một cái, cô cũng cười theo, giơ tay làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Bọn họ học tập rất tốt, thế nên mới thi được vào đây.
"Em cũng học rất tốt mà." Yến Bắc Thần nói.
Lúc trên bàn ăn, mặc dù Yến Bắc Thần không tham gia, nhưng anh cũng nghe được không ít chuyện về thời cấp ba của bọn họ, từ trước đến nay anh luôn giỏi tóm tắt, tóm tắt một hồi thì cũng tổng kết được ra.
Nghe Yến Bắc Thần nói, An Hạ ngước mắt nhìn anh, đối diện với cái nhìn của cô, Yến Bắc Thần nói.
"Nhưng hiện tại bọn họ vẫn còn là học sinh, còn em lại là cô bé giúp việc của tôi rồi."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cười, giơ tay làm câu thủ ngữ.
An Hạ: Cô bé giúp việc cả đời.
Yến Bắc Thần thấy câu thủ ngữ cô khoa chân múa tay để làm, cười nhẹ. Cười xong, anh dừng bước chân, đứng bên cạnh đèn đường, nhìn về phía sân thể dục bên trong hàng rào.
Học sinh trong đó tụm lại tốp năm tốp ba, không buồn không lo, đùa giỡn vui cười. Yến Bắc Thần nhìn một lát, hỏi An Hạ một câu: "Vì sao em đồng ý để tôi đi ăn cùng với bọn họ?"
Nghe anh hỏi, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh.
Thực ra đây là một chuyện khá ngại ngùng. Bạn học của bạn tụ họp, còn là người ta mời khách, mang theo người thân đều sẽ cảm thấy không hợp lý, càng huống chi là mang theo ông chủ của mình. Hơn nữa thân phận và tuổi tác của ông chủ khác biệt, khiến cho bầu không khí của buổi tụ họp có chút gò bó. An Hạ là loại người không thích làm phiền người khác nhất, nhưng sau khi anh đưa ra yêu cầu, cô không chút do dự mà đưa phiền phức là anh tới cùng.
Cho dù khó khăn ra sao, chỉ cần yêu cầu anh đưa ra thì cô sẽ đều đồng ý.
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ không trả lời. Anh nhìn cô, nói: "Em quá nghe lời đó."
"Bởi vì tôi trả tiền cho em nên em bán tự do của mình cho tôi hả?"
Nhắc tới chuyện tiền bạc, biểu cảm của An Hạ có chút lay động. Cô nhìn Yến Bắc Thần, mà sau khi Yến Bắc Thần nói câu đó, cũng quay mặt về phía cô, hơi cúi người xuống.
Người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường, dáng người của anh vẫn thẳng tắp dưới ánh đèn, bởi vì cúi đầu mà đường nét khuôn mặt của anh bị bao phủ một tầng bóng đen, khiến anh nhìn càng tuấn tú hơn.
Anh cúi người đối mắt với cô, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, An Hạ có thể nhìn rõ ý cười trong mắt anh. Anh cười nhìn cô, hỏi:
"Vậy nếu tôi đưa ra yêu cầu khác thì sao?"
"Nếu tôi nói tôi thích em, muốn em gả cho tôi, có phải em cũng đồng ý không."
- -----oOo------