Buổi chiều hôm nay, Yến Bắc Thần tan ca đúng giờ về nhà.
Buổi chiều An Hạ đã xác nhận với Yến Bắc Thần rằng hôm nay anh không tăng ca. Sau khi tính toán thời gian anh tan ca, trước khi Yến Bắc Thần về nhà thì cô chuẩn bị bữa tối.
Vừa chuẩn bị đồ ăn xong thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa. An Hạ cởi tạp dề, ló đầu nhìn ra từ phòng bếp, cười làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Mừng anh về nhà.
Yến Bắc Thần đứng ở cửa, cửa biệt thự còn chưa đóng, ánh mặt trời chiếu trên người anh, khắc họa dáng người thẳng tắp cao lớn của người đàn ông. Khi anh nhìn thấy câu thủ ngữ cô làm với anh, anh nở nụ cười. Nhưng anh không đi về phía trước, mà giơ tay vẫy cô.
"Em qua đây một chút." Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ đứng thẳng người dậy. Trong mắt cô mang theo ý cười và nghi hoặc, đi về phía Yến Bắc Thần. Khi cô vừa đi đến trước mặt anh, tay phải anh giấu sau lưng vươn về phía cô, trên tay anh là một bó hoa hồng nhạt.
Cùng với sự xuất hiện của bó hoa, hương hoa thơm ngào ngạt xâm chiếm giác quan của An Hạ. Bó hoa hồng phản chiếu vào mắt cô, tim cô đập nhanh dần đều. Nhìn một lúc, cổ họng cô khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần nhìn khóe mắt cô dần dần cong xuống.
"Thích không?" Yến Bắc Thần nhướng mày hỏi.
Sự yêu thích của An Hạ đã lan trong khóe mắt, cô cười nhận lấy bó hoa, gật đầu. Trong sân biệt thự nhà bọn họ cũng trồng hoa, cũng có hoa hồng và hoa mơ trân châu mà cô thích, đều là Yến Bắc Thần tặng cho cô. Nhưng những bông hoa đó và bó hoa này không giống nhau, An Hạ cảm thấy hương thơm của bó hoa này ngọt ngào hơn.
Nhìn cô bé giúp việc yêu thích, Yến Bắc Thần cũng cười, anh nói: "Không hổ là người có kinh nghiệm yêu đương chục năm, quả nhiên tặng hoa có thể khiến người ta vui vẻ."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh. Yến Bắc Thần bước tới, nói với cô: "Hôm nay anh ở bên ngoài văn phòng nghe lén các thư ký nói chuyện, người đó nói cô ấy thích nhất là bạn trai tặng hoa, còn nói con gái đều sẽ thích."
"Anh không có kinh nghiệm gì, nhưng anh đang cố gắng học hỏi." Yến Bắc Thần nói xong còn bổ sung thêm một câu như vậy.
An Hạ nghe anh nói, lại bật cười.
Nhìn dáng vẻ mãn nguyện của cô bé giúp việc, ngón tay Yến Bắc Thần khẽ động, anh giơ tay lên, sờ vào má cô. Bởi vì vui hoặc là ngại ngùng mà má cô hơi nóng, cảm giác mềm mại ấm áp truyền vào đầu ngón tay anh, khiến trái tim anh cũng trở nên nóng theo.
"Anh đi tìm bình cắm hoa." Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần vươn tay muốn nhận lấy, nhưng An Hạ không đưa cho anh, chỉ ôm lấy bó hoa còn to hơn vòng tay của mình, làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Một lát em tự làm, ăn cơm trước đã.
Thấy An Hạ nói vậy, Yến Bắc Thần cũng không phản đối, gật đầu đáp: "Được."
Dứt lời, Yến Bắc Thần đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa nói: "Đúng lúc anh đang đói. Buổi trưa anh không ăn cơm."
An Hạ theo anh đi vào, làm thủ ngữ hỏi.
An Hạ: Sao lại không ăn cơm trưa?
Yến Bắc Thần: "Quá nóng."
An Hạ: "..."
-
Yến Bắc Thần là một người yếu ớt.
Anh vốn là một cậu chủ, ăn đồ sơn hào hải vị nên sở thích ăn uống cũng kén hơn người bình thường một chút. Nhưng tuy là như vậy, cơm An Hạ nấu mỗi ngày đều khá hợp với khẩu vị của anh.
Bởi vì buổi trưa không ăn cơm, giờ cơm tối, Yến Bắc Thần ăn hẳn hai bát cơm. Ăn cơm xong lại hơi khó tiêu, anh cầm ống nước cùng An Hạ vào vườn tưới hoa. Tưới hoa xong, hai người trở về phòng khách, ngồi trước bàn trà ở phòng khách, An Hạ cầm kéo cắt tỉa lại bó hoa mà Yến Bắc Thần đã tặng.
Ở trong nhà luôn có bình hoa, sau khi An Hạ đem đi rửa thì đặt trên bàn trà. Hoa Yến Bắc Thần mua rất tươi, lá bên trên màu xanh biếc, An Hạ cầm kéo nghiêm túc cắt từng cành một, cắt xong, lại cắm những cành hoa đã cắt vào bình.
Để chăm sóc hoa cỏ trong vườn mà An Hạ học rất nhiều kiến thức về nghề làm vườn, cũng bao gồm cả cắt tỉa hoa. Một bó hoa được cô sửa sang gọn gàng, không có giấy bóng kính bọc bên ngoài, cắm trong bình như vậy càng có thêm sức sống trầm lặng.
Khi An Hạ cắt tỉa cành hoa, Yến Bắc Thần ngồi trên sô pha đối diện, học theo cô cùng cắt tỉa hoa. Chỉ là anh cắt không được bao lâu, điện thoại vang lên, Yến Bắc Thần đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
Yến Bắc Thần thường rất ít khi nhận điện thoại công việc ở nhà. Bởi vì gần đây anh tan ca đã đủ trễ, đều là xử lý xong công việc mới về. Mà hôm nay anh tan ca đúng giờ, dù không tăng ca nhưng công việc vẫn đuổi tới.
Yến Bắc Thần đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, bình thường anh cà lơ phất phơ, nhưng trong công việc nghiêm túc thì vẫn rất nghiêm túc. Ngay cả khi đã về nhà thay quần áo, mặc một bộ quần áo ở nhà đứng trước cửa sổ nghe điện thoại thì Yến Bắc Thần vẫn toát ra khí thế làm ăn.
Anh bố trí gì đó trong điện thoại, bố trí xong ngồi lại ghế sô pha. Sau khi ngồi xuống, Yến Bắc Thần nghĩ ngợi, lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, gửi xong, anh mới đặt điện thoại xuống rồi sau đó ngồi ngửa ra sofa.
"Làm việc thật sự mệt quá đi." Một ngày Yến Bắc Thần cảm khái bảy tám mươi lần.
Cảm khái xong, ánh mắt anh hướng về bó hoa vẫn đang được An Hạ cắt tỉa, nói: "Đây là công ty của em, em không hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?"
An tổng đột nhiên bị kéo vào(*): "..."
(*) Nguyên văn cue là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.
Trước mắt mà nói, tất cả tài sản của Yến Bắc Thần đều đứng dưới tên An Hạ, trong đó bao gồm cả một số tài sản cố định, hiện kim, còn có hơn năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Yến Thị. Mặc dù tin tức vẫn chưa hoàn toàn công khai, nhưng quả thực trước mắt An Hạ là cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần nhất, cũng là người có quyền lực lớn nhất ở Yến Thị.
Hiện tại Yến Bắc Thần là một chủ tịch bù nhìn danh xứng với thực.
Nhưng bây giờ không giống trước đây, bây giờ là anh cam tâm tình nguyện làm một chủ tịch bù nhìn.
An Hạ bị Yến Bắc Thần hỏi như vậy, cô nhìn anh, đặt bó hoa và kéo trong tay xuống. Thực ra hiện tại cô chỉ biết mình có rất nhiều tài sản, nhưng cụ thể trách nhiệm thừa kế cùng với đống tài sản thì cô không hề biết gì.
Chính là nói cô không biết nên sử dụng thế nào, cũng không biết nên đi làm gì.
Sau khi đặt hoa và kéo xuống, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, làm thủ ngữ.
An Hạ: Em nên làm gì?
Hỏi anh câu hỏi đó xong, cô bé giúp việc giống như tiến vào điểm mù tri thức, trong ánh mắt an tĩnh còn mang theo chút mờ mịt. Gần đây bọn họ vẫn sống với nhau như mọi khi, cô làm công việc giúp việc của cô, anh làm công việc chủ tịch của anh.
Mà thực ra, hai người cũng không hề muốn thay đổi cuộc sống như thế này.
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của An Hạ, Yến Bắc Thần nằm trên sofa nhìn cô một lát, sau đó anh bật cười.
"Em không cần làm gì cả."
"Em chỉ cần làm bạn gái của anh là được rồi." Yến Bắc Thần nói.
Tuy rằng đã cho An Hạ toàn bộ cổ phần, nhưng Yến Bắc Thần không có ý định rút lui khỏi Yến Thị. Ngược lại anh đã từng nghĩ trực tiếp khiến cho Yến Thị phá sản, nhưng đó là khi tập đoàn Yến Thị mang họ Yến. Còn bây giờ nó họ An rồi, anh phải làm việc cho thật tốt, không thể để bạn gái đại gia của anh phá sản được.
"Nhưng mà em có thể hỏi một chút về một số chuyện xảy ra gần đây của tập đoàn, để hiểu biết một chút." Yến Bắc Thần nói xong thì bổ sung một câu như vậy.
Dù cô không tham dự vào chuyện kinh doanh, nhưng đối với tình hình hoạt động của tài sản trước mắt thì cô vẫn phải hiểu biết một chút.
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ nhìn anh, nhìn một lúc, cô làm thủ ngữ.
An Hạ: Vậy gần đây tập đoàn xảy ra chuyện gì?
An Hạ hỏi xong, Yến Bắc Thần ngồi thẳng dậy từ ghế sô pha.
Dính đến phương diện công việc, Yến Bắc Thần lập tức trở nên nghiêm túc. Anh cũng không cần dùng cách trao đổi phức tạp như là tài liệu, anh chỉ nói đơn giản cho cô.
"Có một công ty đã chiêu mộ các kỹ thuật viên của chúng ta để tạo ra một sản phẩm tương tự như sản phẩm của chúng ta, trước mắt đang chiếm đoạt thị trường của chúng ta. Chuyện này khá ồn ào, gần đây cổ phiếu của chúng ta khá bấp bênh."
An Hạ nghe vấn đề thương nghiệp đơn giản này, thấy dường như biểu cảm của Yến Bắc Thần không quá để ý chuyện này nên giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Rất nghiêm trọng ạ?
"Rất nghiêm trọng." Yến Bắc Thần đáp: "Công ty này bắt đầu từ việc săn trộm kỹ thuật viên, hai nhà máy sản xuất dược phẩm trong nước đã bị nó hạ bệ bằng cách này."
An Hạ vừa nghe, lông mày đã nhíu lại.
"Nhưng chúng ta vẫn rất tốt." Yến Bắc Thần nhìn về phía An Hạ đang nhíu lông mày, nói với cô: "Bởi vì chúng ta rất hùng mạnh."
Mắt An Hạ khẽ động.
"Giống như chuyện này, chúng ta không có chứng cứ xác thực, hơn nữa rất lâu về trước, bọn chúng đã giở trò rồi." Yến Bắc Thần nói về bất lợi của bọn họ nhưng lại không hề có bất kỳ lo lắng nào.
"Chúng ta kiện lên tòa là được rồi." Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh.
An Hạ: Nhưng chúng ta không có chứng cứ xác thực, hơn nữa chuyện cũng qua từ lâu rồi.
Dường như cô thật sự đắm chìm trong vấn đề này, thậm chí biểu cảm của An Hạ còn mang theo chút căng thẳng vội vàng. Cô nhanh chóng làm một câu thủ ngữ, nhìn Yến Bắc Thần, đợi câu trả lời của anh. Yến Bắc Thần nhìn cô, trầm mặc một lúc, đột nhiên lặng lẽ nở nụ cười.
"Thế thì sao? Đoàn luật sư của tập đoàn chúng ta là tinh anh tốt nhất trong ngành." Yến Bắc Thần nói: "Cho dù là không có chứng
cứ xác thực, cho dù chuyện này đã qua từ lâu, chỉ cần muốn kiện, đoàn luật sư của tập đoàn chúng ta có thể có vô số cách khiến bọn chúng thua."
"Đổi một cách nói khác, cho dù không khiến bọn chúng thua, thì cũng sẽ khiến bọn chúng sống không dễ dàng." Yến Bắc Thần nói.
Nói tới vấn đề này, Yến Bắc Thần lại khôi phục thái độ nghiêm túc, anh nhìn An Hạ, nói với cô: "Em phải có hiểu biết chính xác về bản thân mình. Hiện tại em rất lớn mạnh, có tất cả tài sản nhà họ Yến, có Yến Thị làm sức mạnh hậu thuẫn cho em. Em có những thứ này, em cũng là một kẻ mạnh."
"Kẻ mạnh thì không bao giờ ẩn nhẫn, kẻ mạnh chỉ xâm lược, dù bất lực đến đâu cũng sẽ chống lại. Chúng ta đến được vị trí như hiện tại, không cần phải vì tội ác của đối phương mà nhát gan rút lui."
"HIện tại chúng ta là người có tiền. Người có tiền thì phải bắt nạt kẻ xấu, nếu người có tiền không dám bắt nạt kẻ xấu, vậy kẻ xấu sẽ luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thế thì quá vô vị rồi." Yến Bắc Thần nói.
An Hạ nghe lời anh nói, ngón tay đặt ở bên hông nhẹ nhàng ấn vào sô pha.
Yến Bắc Thần không phải người có tiền đơn giản.
Anh là đại diện cho người giàu, đại diện cho người giàu bọn họ sẽ xử lý những chuyện này ra sao. Mà mấy ngày trước, tài sản vốn thuộc về anh đều chuyển hết cho cô, mà mai sau, anh sẽ ở bên cạnh, tận tay dạy cô làm thế nào sử dụng khối tài sản này, làm thế nào có thể thay đổi tâm lý và cách đối phó với mọi việc sau khi trở nên giàu có.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, cô yên lặng nhìn anh, giống như bị những lời nói của Yến Bắc Thần hút lấy.
Mà sau khi nói xong, Yến Bắc Thần đột nhiên hoàn hồn, anh vỗ ngực nói: "À, nói hơi xa rồi."
Cuối cùng, Yến Bắc Thần nói với An Hạ: "Nhưng mà em cũng không cần để tâm chuyện này, kiện tụng rất dễ thắng, vừa nãy anh gọi điện thoại cũng là nói về chuyện này."
Sau khi nói xong chuyện này, Yến Bắc Thần không nói gì nữa, anh cầm hoa hồng trong tay, cầm lấy cái kéo bên cạnh, tiếp tục bắt chước học theo An Hạ cắt tỉa.
An Hạ thấy dáng vẻ tỉa hoa của anh, nhưng vì lời nói của Yến Bắc Thần mà cô không cười nữa. Ánh mắt cô hơi chăm chú, nhìn Yến Bắc Thần một lúc rồi cũng cúi đầu cầm lấy kéo tỉa hoa hồng.
-
Gần đây An Thanh đều làm ca ngày.
Cô ấy vốn không muốn làm ca ngày nhất. Bởi vì Tiêu Tiêu nghỉ hè, nếu cô ấy làm ca ngày, thì có nghĩa là Tiêu Tiêu phải ở nhà một mình. Tiêu Tiêu vẫn còn nhỏ, cô ấy có chút không an tâm.
Nhưng gần đây đã tốt hơn. Dù Tiêu Tiêu nghỉ hè, nhưng kỳ nghỉ hè đã được lấp đầy bởi các lớp năng khiếu, trước mắt cô bé chỉ học vẽ tranh, sau này cô bé quen thêm nhiều bạn mới ở lớp học vẽ, những bạn nhỏ đó còn học cờ vây, vì muốn chơi cùng các bạn nên Tiêu Tiêu cũng muốn học cờ vây. Sau khi cô bé nói ra thì An Hạ trực tiếp đăng ký cho cô bé.
Cứ như vậy, buổi sáng bạn nhỏ học cờ vây, buổi chiều học vẽ tranh. Đợi tới buổi chiều, cô ấy đi đón cô bé về nhà, cô bé không cần chờ ở nhà quá lâu, cô ấy cũng tan làm.
Mà gần đây An Hạ thường xuyên về nhà, cô có thể chăm sóc Tiêu Tiêu giúp An Thanh.
Dường như cuộc sống của bọn họ đã bước sang giai đoạn mới, trở nên hạnh phúc và an yên hơn.
An Thanh đối với những điều này rất vừa lòng.
Ước muốn của cô ấy vốn là có thể có được một công việc yêu thích, kiếm được kha khá tiền, nuôi nấng Tiêu Tiêu, để An Hạ học đại học, sau đó một nhà ba người cứ sống cuộc sống bình thản an ổn như thế.
Hiện tại cô ấy vẫn có chút tiếc nuối với chuyện An Hạ không học đại học, còn những thứ khác đều rất tốt.
Có lúc An Thanh nghĩ, có lẽ cô thích chạy xe gần làng đại học là bởi vì tiếc nuối này. Vốn dĩ, trong những khách hàng mà cô chở, có lẽ sẽ có An Hạ.
An Hạ sẽ đi chơi cùng bạn học, gặp được cô ấy thì sẽ giới thiệu cô ấy là chị gái của cô với bạn học. Sau này an ổn tốt nghiệp, tìm một công việc, sau đó kết hôn sinh con, xem như là một cuộc đời không tệ.
Nhưng hiện tại, cuộc đời của cô hình như đã phát triển sang hướng khác.
Mặc dù không như trong dự liệu của An Thanh, nhưng rất được.
An Thanh ngồi trên ghế lái, tán cây ngô đồng trên nóc xe che nắng cho cô ấy, cô ấy không biết đã nghĩ xa như vậy, mà có lẽ do chị em liền tim, lúc cô ấy đang nghĩ về An Hạ, An Hạ thế mà lại gõ vào cửa xe cô ấy.
Lúc An Thanh nhìn thấy An Hạ khom người xuyên qua kính xe cười với mình, vẫn hơi sửng sốt, cho rằng bản thân say nắng rồi. Nhưng sau khi kéo kính xe xuống, nụ cười của An Hạ trở nên rõ ràng hơn, An Thanh cũng nở nụ cười với em gái, mở cửa xuống xe.
-
An Hạ tới đưa cơm trưa cho cô ấy.
HIện giờ đã gần tới giờ cơm trưa, An Hạ mang theo cơm hộp mình làm cho An Thanh, sau khi hai người gặp nhau, An Thanh xuống xe tắt máy, đưa An Hạ tới một tiệm trà sữa gần đó.
Tiệm trà sữa vẫn không có khách. Khi An Thanh và An Hạ bước vào, người trong tiệm nhìn cô ấy một cái. An Thanh thấy ánh mắt của chủ tiệm, đi qua gọi một ly trà sữa.
Cuối cùng, An Hạ cầm ly trà sữa, An Thanh cầm hộp cơm, hai người đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ trên lầu hai.
Ly trà sữa trong tay là lạnh, xuyên qua chất lỏng màu nâu nhạt trong ly nhựa có thể nhìn thấy trân châu màu đen ở dưới đáy. An Hạ cầm ly trà sữa, cắm ống hút vào, sau đó đưa cho An Thanh.
An Thanh cầm đũa đang mở hộp cơm ra, thấy An Hạ đưa trà sữa qua, An Thanh nhíu mày lắc đầu.
"Chị không thích uống cái này, quá ngọt."
Trước giờ An Thanh không thích đồ quá ngọt, trước đây đồng nghiệp từng mời cô ấy uống trà sữa, uống chưa được vài ngụm, còn dư lại mang về cho Tiêu Tiêu uống. Vốn có thể phần An Hạ, chỉ là lúc đó An Hạ làm việc vẫn chưa về.
An Thanh nói xong, An Hạ mỉm cười, hút một ngụm.
Trà sữa tiệm này làm khá ngon, trân châu dai dai, trà sữa cũng rất thơm. Trà sữa mùa hè có đá, uống một ngụm trung hòa vị ngọt, An Hạ bưng ly nước nhấm nháp.
Nhìn dáng vẻ cô uống trà sữa, An Thanh bật cười, cúi đầu bắt đầu ăn.
Hai chị em cứ như vậy ngồi trên ghế dài của tiệm trà sữa, một người uống trà sữa, một người ăn cơm.
An Hạ không ăn cơm cùng An Thanh, cô có tâm sự, thế nên không có ý muốn ăn. Cô thoáng chốc uống hết ly trà sữa kia. Ánh mắt cô rơi trên người chị gái, nhìn cô ấy ăn từng miếng cơm.
Bị An Hạ nhìn như vậy, An Thanh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
So sánh với thời điểm năm ngoái khi cô nghỉ học đi làm, hình như An Hạ đã trưởng thành hơn nhiều. Lúc đó An Hạ thấp bé gầy yếu, giống như một cây giá đỗ, cả người toàn là phong độ của người trí thức.
Mà qua một năm, cô cao lên, cũng mập hơn, thậm chí mặt mũi cũng giãn ra, trở nên xinh đẹp hơn so với lúc trước. Mặc dù một năm rồi không đi học, nhưng trên người cô vẫn mang theo chút phong độ của người trí thức. Ngồi ở đây như vậy, không có ai nhận ra cô đã nghỉ học một năm, hơn nữa còn đang làm giúp việc.
Thấy An Hạ như vậy, An Thanh mỉm cười, cô ấy cúi đầu nhìn bữa cơm An Hạ đã chuẩn bị trên bàn, nói với cô: "Từ nhỏ em nói lớn lên muốn đi học đại học, cuối cùng lại không đi."
Những lời này của An Thanh như đang trần thuật, giọng điệu của cô không lộ quá nhiều cảm xúc gì, chỉ là ở trong làng đại học này, nhìn An Hạ đột nhiên lại nhắc tới chuyện trước đây.
Cô ấy nói xong, ngẩng đầu lại nhìn An Hạ.
Mà khi cô ấy ngẩng đầu, An Hạ làm thủ ngữ.
An Hạ: Chị, hiện tại em có tiền rồi.
An Hạ: Chúng ta đi thưa kiện đi.
Khi làm câu thủ ngữ này, An Hạ đã đặt ly trà sữa qua bên cạnh. Biểu cảm của cô nghiêm túc mà kiên định, cô nhìn An Thanh, nâng cánh tay, làm thủ ngữ nhanh như gió.
An Hạ: Hiện tại em rất mạnh mẽ, em có đoàn luật sư giỏi nhất trong ngành, cho dù không có đủ chứng cứ, cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng em thể khiến những người đã hại chị đền tội, cũng có thể khiến chúng đau khổ cả một đời vì tất cả những tội ác chúng làm ra.
Chúng ta không nên che giấu sự đau khổ.
Chúng ta nên giải quyết nó.
Chúng ta nên giải quyết sự đau khổ, đồng thời trả thù những người khiến chúng ta đau khổ.
Em đã trở nên mạnh mẽ rồi, mà nếu em đã mạnh mẽ rồi vẫn không thể khiến những người gây ra đau khổ cho chị chịu trừng phạt, vậy em mạnh mẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chị, chúng ta đi kiện chúng, chúng ta báo thù đi!
- -----oOo------