Mưa mùa hè luôn đến thật vội, giống như sợ bỏ lỡ nhân gian vậy.
Một đám cành lá xanh đậm thấp bé bên ngoài cửa kính giống hệt với người đi đường, chúng cũng run rẩy lẩy bẩy giữa cơn mưa bất chợt này. Đầu cành bị mưa rơi xuống ướt nhẹp, xóa sạch những vết xanh đỏ bên trên gạch đen, liên tục vẩy đến phía trước cửa sổ.
Cách lớp kính trong suốt, cô gái nằm nhoài người lên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài rồi nhẹ nhàng thở dài. Trong chớp mắt, hơi nước phủ đầy cửa kính, làm cho thế giới bên ngoài kia như nhoè đi và bắt đầu mờ ảo.
Cô duỗi ngón tay ra điểm nhẹ, nhiệt độ tan ra, ngay sau đó nhìn thấy một thế giới bên ngoài an tĩnh qua một vòng giữa hơi nước lạnh lẽo.
Bức tường phía tây của khuôn viên trường Đại học S ở đường phố phía đối diện thoát ẩn thoát hiện bên trong màn mưa bụi.
Ngay vào lúc này, chuông gió của cửa tiệm vang lên, có người đội mưa xông vào trong cửa tiệm.
Tống Vãn Chi ngừng lại mấy giây, hơi thẳng người lên. Lúc cô quay đầu lại, hai sinh viên nữ có gương mặt lạ lẫm kia đang phàn nàn rồi đi đến bên cạnh bàn của cô.
Có lẽ do đối phương mang đến sự lạnh lẽo nên cô hơi xiết vai, cô nhẹ nhàng siết chặt váy dài bằng ngón tay nhưng vẫn không che được một phần màu sắc ẩn giấu bên dưới mép váy rũ xuống, mắt cá chân hết sức nhỏ nhắn, nhìn xanh xao trắng bệch.
"Quý cô này, trà của cô xong rồi."
"..."
Anh nhân viên phục vụ cho thêm nước nóng hổi vào trong cái tách hình lăng trụ đã lạnh một nửa, hơi nóng bốc lên cao. Bỗng dưng Tống Vãn Chi hoàn hồn, khẽ nhận lấy: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, mời cô dùng từ từ."
Anh nhân viên phục vụ mang theo cái ấm màu bạc có miệng dài bằng kim loại, thong thả bước về trước quầy giữa màn mưa tản mạn đang gõ vào trong cửa sổ.
Mở tiệm sợ nhất là ngày mưa, nửa buổi chiều chẳng có một vị khách nào đến. Chị nhân viên phục vụ hoàn thành xong hết đơn không có chuyện gì để làm, tựa vào trước quầy đưa lưng về phía cửa tiệm, hạ giọng: "Ồ, cô ấy lại đến rồi."
"Hả?" Anh nhân viên phục vụ ngẩng đầu sau đó thuận theo ánh mắt của đồng nghiệp mà nhìn về phía bên cửa sổ.
Váy dài trắng lay động ở trà xuân.
Giống như một gốc cây sơn chi có thể tùy tiện bẻ gãy hoặc vò nát.
Anh nhân viên phục vụ ngừng một lát mới quay lại, vờ như không thèm để ý: "Ba giờ chiều thứ bảy mỗi tuần, bàn số 11 đặt trước, cô còn không quen sao?"
"Chỉ là cảm thấy lạ thôi, sao lại giống quẹt thẻ đi làm thế, đây đã là tuần thứ tư rồi đấy?" Chị nhân viên phục vụ nhỏ giọng: "Anh nói xem người đàn ông đặt bàn trước kia là gì của cô ấy, có lẽ nào hai người cứ kiên trì đến nơi hẹn như vậy sao?"
"Ai nói kiên trì đấy."
"Hả?"
Anh nhân viên phục vụ đẩy điện thoại dọc theo quầy: "Ba giờ bảy phút rồi, ông ta đến trễ gần mười phút rồi."
"Ờ, đúng thật nha."
Tống Vãn Chi cúi đầu, nhẹ nhàng mơn trớn đường vân được gọt dũa xuôi theo cái tách.
Hai cô gái đội mưa mới đến đưa lưng về phía cô, họ ngồi ở cái bàn nhỏ ở góc bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Trong mưa cửa tiệm thanh bình yên tĩnh, giọng nói vụn vặt lặng lẽ lướt qua bên tai cô.
"Đều do cơn mưa xấu xa này, đến chẳng đúng lúc gì cả.”
"Chuyện gì mà vội vã như vậy thế?"
"Ngày mai là ngày sinh viên mới đến báo danh đấy, trong đoàn bọn tớ vừa mới thông báo, hôm nay Hội Sinh viên trường mở cuộc họp trù tính chung trước thời hạn, Phó trưởng phòng trở lên đều phải đến."
"Bây giờ cậu vẫn còn là cán sự đấy, cũng phải đi sao?"
"Không phải là tớ! Phó phòng trở lên thôi nhưng chắc chắn Phó Chủ tịch của Hội Sinh viên trường phải đến dự thính!"
"À à, tớ hiểu rồi… Cậu muốn đến gặp Giang Tứ chứ gì?"
Bỗng dưng đầu ngón tay mơn trớn xuôi theo cái tách của Tống Vãn Chi run lên một cái, giống như là bị hơi nước làm bỏng vậy. Tim của cô cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, vô thức muốn quay người lại để nghe xem họ đang nói gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cúi đầu quay mắt đi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tiếng nói sau lưng hoà với tiếng mưa rơi tí tách.
"Ơ kìa, cậu nghĩ tớ là loại người như thế sao? Chủ yếu là đi học tập cách các trưởng phòng làm việc thôi, nhân tiện cũng nhìn thấy mặt mũi Phó Chủ tịch Giang luôn."
"Cậu coi tiền đồ của cậu kìa. Vào Hội Sinh viên cả một năm trời rồi mà vẫn chưa ngắm đủ hả?"
"Là cậu không biết đấy thôi, tròn một năm nay, hành tung Phó Chủ tịch Giang của chúng ta luôn bí mật, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngoại trừ những hoạt động quan trọng cần phải dự thính ra thì hoàn toàn chẳng gặp anh ấy được mấy lần cả. Nghe nói, mỗi ngày anh ấy đều ngâm mình ở trong khu lầu thí nghiệm Tự động hoá của họ để làm dự án máy bay không người lái gì đó, lầu thí nghiệm lại không được ra vào tuỳ tiện, muốn nhìn cũng nhìn không được!"
"Nếu thật sự thích như vậy, sao lại không dứt khoát mà thổ lộ với người ta đi?"
"Thổ lộ? Thôi đi ... Đó chính là Giang Tứ đó, nào đến lượt tớ chứ... Cậu không thấy trên diễn đàn trường học đào ra sao? Tất cả bạn gái trước đây của anh ấy đều là kiểu hoa mẫu đơn xinh đẹp vừa đậm vừa rực rỡ, chẳng có ai ngoại lệ cả, nếu không phải kiểu đó thì anh ấy hoàn toàn chẳng để mắt đến đâu."
"Cũng đúng."
Cô gái thở dài chuyển chủ đề.
Sau một lúc lâu, Tống Vãn Chi mới chậm rãi buông đầu ngón tay mò dọc theo cái tách ra. Cô rũ mắt, trông thấy lòng bàn tay mình đã nắm đến mức tạo thành một đường màu trắng nhạt, sau đó bị màu máu chậm rãi phủ kín lấp đầy.
Mặt nước bên trong cái tách khẽ lay động. Cái bóng cô gái bên trong có mắt mũi miệng trong trắng thuần khiết, không dính một xíu trang điểm nào, con ngươi đen nhánh, đây là kiểu xinh đẹp vô cùng trong suốt sạch sẽ.
Và hiển nhiên là không có cách nào khớp với hoa mẫu đơn đậm đà rực rỡ kia.
"Phù."
Cô gái cúi đầu, thổi mặt trà làm tan đi hình ảnh gương mặt người ở bên trên.
Trong nửa tiếng, giọt mưa dưới mái hiên dần dần đi từ gấp gáp đến chậm chạp.
Cửa tiệm được đẩy ra một lần nữa, người thò đầu vào chính là một anh trai mặc quần áo và phụ kiện của nhân viên chuyển phát nhanh. Anh ấy tiến đến mấy bước, có hơi không xác định mà hỏi nhân viên phục vụ sau quầy: "Nơi này của các người có vị khách nào họ Tống không? Cô ấy có một kiện hàng chuyển phát nhanh từ cùng một thành phố."
"Khách sao?" Nhân viên phục vụ nghi hoặc ngẩng đầu: "Sao kiện hàng chuyển phát nhanh của khách lại đưa đến chỗ này của bọn tôi chứ?"
"Địa chỉ mà người gửi hàng cho chính là nơi này, bảo rằng chắc chắn người đó đang ở trong cửa tiệm này..."
"Có thể là của tôi đấy."
Giọng nói như thấm lạnh lướt qua bên tai.
Nam nhân viên phục vụ bất ngờ quay đầu, trông thấy cô gái ngồi bên cửa sổ không biết đã đến đây từ lúc nào, dừng lại bên cạnh cửa không một tiếng động.
Kiểm tra đối chiếu qua thông tin, cô gái lại cúi đầu và ký tên lên đơn.
Anh trai chuyển phát nhanh có hơi chần chờ: "Ông Tống gửi hàng kia nhờ tôi nhắn lại cô một câu, bảo rằng công ty tạm thời có việc nên không qua được, rất xin lỗi."
"Không sao, làm phiền anh rồi."
Cô gái trả lại giấy bút.
Cực khổ đợi gần một tiếng, nhưng lại chẳng nghe được bất kỳ cảm xúc mất mát hay tức giận gì từ trong giọng nói của cô.
Nam nhân viên phục vụ bất ngờ nhìn cô.
Tiếng chuông gió lại vang lên một lần nữa, sau đó quay về tĩnh lặng.
Tống Vãn Chi rủ mắt nhìn cánh cửa ra vào trống rỗng kia rồi quay lại: "Phiền anh tính tiền của tách trà kia giúp tôi với."
"A? À, không cần đâu, vị khách đặt bàn trước đã từng nói, tất cả đều tính cho ông ấy, chúng tôi không thể thu thêm tiền của cô được."
Sau một hai giây trầm mặt, cô rũ mắt xuống, lông mi mỏng che đi đôi mắt màu trà nhạt: "Được, cảm ơn."
"..."
Nam nhân viên phục vụ chưa kịp nói thêm cái gì nữa thì cô gái đã quay người rời đi rồi.
Bóng lưng kia đi rất chậm, cánh cửa kính ra vào kia khép lại thật hẹp, rất nhanh chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Còn nhìn?" Nữ nhân viên phục vụ đi đến gõ bàn: "Linh hồn đều bị người ta lấy đi rồi à?"
"Đừng nói mò." Nam nhân viên phục vụ ho khan, tiếp tục lau quầy hàng.
"Ha, lại còn không chịu thừa nhận? Mỗi lần người ta đến, anh chỉ còn kém chút nữa là dán hai mắt lên người của người ta luôn thôi." Nữ nhân viên phục vụ chống gương mặt, trào phúng: "Đẹp như thế cơ mà?"
"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Cô không có để ý sao?" Nam nhân viên phục vụ nhếch miệng, thấp giọng: "Cô ấy là một người què, chỉ là không có rõ ràng như vậy thôi."
"..."
Tiếng kêu bên ngoài cửa sổ đã yên tĩnh.
Cuối cùng, gió cũng đã dừng lại, chim đứng trên đầu cành vẫy bộ lông ẩm ướt từng hồi, ngậm màn mây xanh che đi mưa, phành phạch bay đến bức tường phía tây ở con phố phía đối diện.
Trong sân trường đại học S.
Hạt mưa từ trên bóng cây ven đường tí tách gõ vào gạch đá, trời chẳng còn mưa nữa nhưng trên cây vẫn còn nước.
Lúc này, trong trường học vắng vẻ. Ngày mai mới là ngày tân sinh viên chính thức đến báo danh, ngoại trừ tân sinh viên tham gia trại hè thì không có nhiều sinh viên đến trường nhận chìa khoá sớm giống như Tống Vãn Chi đây. Thời gian của những sinh viên cũ trở lại trường được cố ý dời về sau đó mấy ngày để tránh hỗn loạn.
Tống Vãn Chi ôm cái túi văn kiện chuyển phát nhanh hơi mỏng kia, chậm rãi đi dưới tán cây, váy dài thuần trắng buông thõng giống như cánh hoa suy tàn, đuôi váy trắng cũng bị dính vào một ít chấm bùn.
Cô đi rất say sưa, mãi đến khi có một cuộc điện thoại hiển thị là "mẹ" gọi đến.
"Chi Chi, về trường học chưa?" Người phụ nữ bên kia đầu điện thoại dùng giọng nói êm dịu hỏi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
"Dạ, vừa mới vào cổng trường."
"Hôm nay con..." Phía đối diện chần chờ: "Trò chuyện với ông ấy có ổn không, ông ấy có khoẻ không?"
Tống Vãn Chi im lặng ngắm nhìn túi văn kiện trong tay rồi bảo: "... Dạ. Rất tốt."
"Được, vậy là tốt rồi."
Phụ nữ rất đơn thuần, bốn mươi năm mươi tuổi cũng vẫn không thay đổi. Điểm xấu là không thành thục, lúc nào cũng bị đàn ông lừa gạt. Điểm tốt cũng là rất dễ bị lừa, vậy nên sẽ rất