"Reng reng reng..."
Sau tiếng chuông tan học thanh thuý, giáo sư trên bục giảng nói một câu "tiết này chúng ta nói đến đây thôi" rồi không lưu luyến chút nào mà kết thúc bài giảng.
Dãy bàn trong lớp, Vương Ý Huyên đẩy sách, hơi thở mong manh úp sấp lên bàn: "Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi 《 Vi phân và tích phân 》 chính là kẻ địch suốt đời này của tớ, giữa nó với tớ chỉ có một người có thể sống sót thôi."
"Vậy tớ chờ đến cuối kỳ sẽ phát lòng tốt nhặt xác giúp cậu nhé." Khang Tiệp thu dọn sách vở: "Rất nhiều anh hùng hảo hán đã chịu chết trước《 Vi phân và tích phân 》 vào học kỳ trước, cậu thì được xem là bánh quy nhỏ gì chứ."
"Cậu, đúng là người phụ nữ độc ác mà!" Vương Ý Huyên bày ra vẻ mặt đùa giỡn lã chã chực khóc ba giây, quay đầu liền nhào về phía Tống Vãn Chi: "Chi Chi! Vi phân và tích phân của tớ nhờ cả vào cậu đấy!"
"Buông tha cho Chi Chi đi, cậu thuộc dạng quả cân rồi, cậu ấy không chuyển nổi đâu."
"Khang! Tiệp!"
Thế là cuộc chiến trong phòng ngủ 104 kéo dài một đường từ phòng học đến nhà ăn, mãi đến khi vì khẩu vị khác biệt mà tách ra để chọn món thì mới yên tĩnh được.
Tống Vãn Chi đi đường không quá linh hoạt, chuyện chiếm vị trí ở nhà ăn cũng không cần cô phải quan tâm. Mỗi lần đều là chọn cơm canh xong quay đầu lại tìm một vòng liền có thể tìm được Khang Tiệp hoặc Vương Ý Huyên vung tay về phía cô. Hình Thư thì luôn đi về một mình, xưa nay đều không ăn cơm cùng các cô.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Người đầu tiên chiếm được vị trí chính là Vương Ý Huyên, ngồi ở một cái bàn dài bốn vị trí.
"Tiết trước buổi cơm trưa thật phiền, trong nhà ăn nhiều người đến mức chẳng thể đặt chân được." Vương Ý Huyên nhận lấy balo từ Tống Vãn Chi: "Đúng rồi Chi Chi, cậu nhận được tin nhắn mời phỏng vấn của hội sinh viên trường chưa?"
Tống Vãn Chi lắc đầu: "Điện thoại di động của tớ được cài yên lặng."
"Vậy cậu xem thử xem, phía tớ nhận được một tin, không biết phòng tuyên truyền có gửi các cậu tin nhắn không."
"Ừm."
Tống Vãn Chi đặt đĩa ăn xuống rồi lấy điện thoại trong balo ra, màn hình sáng lên, cô chợt dừng lại.
Trong điện thoại di động là màn hình giao diện tin nhắn mà mấy ngày nay không lúc nào là cô không nhìn, lúc ngẩn người vẫn vô thức ấn vào nó. Trên màn hình chỉ có một tin nhắn, gửi cho một số điện thoại không hề được lưu lại có số đuôi là 0820.
[Tôi đến phòng ngủ rồi.
Cảm ơn chuyện tối nay nhé.]
Giao diện tin nhắn sạch bóng, chỉ có mỗi tin nhắn này. Một tuần gần đây, đối phương vẫn không trả lời bất cứ một tin nhắn nào.
Không biết là không trông thấy hay là quên mất nữa, hoặc vốn dĩ cũng chẳng để ý.
Con ngươi của Tống Vãn Chi tối lại, buông tầm mắt.
Cô vô thức lại mặc niệm tin nhắn kia một lần nữa, quả thật mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác bị tra tấn. Kiểu gì cũng sẽ khiến cô đắm chìm về tâm trạng cân nhắc kỹ những chữ trước khi gửi đi đó, đến một dấu chấm câu cũng chẳng biết được sửa từ li từng tí bao nhiêu lần nữa, sau khi khoanh tay chờ đợi đến mức không chịu nổi tận nửa đêm, trằn trọc mãi đến đêm khuya mới nhịn không được mà thiếp đi.
Đêm hôm đó dường như cô mơ một giấc mơ, nội dung thì đã quên mất rồi, chỉ nhớ rõ là rất khó chịu, trong mơ đều mơ màng âm thầm.
Chẳng bù lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, chuyện đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại chính là vô thức sờ điện thoại, sau đó mới xác nhận hai lần chuyện "anh cũng chẳng trả lời lại cô dù chỉ là một cái dấu chấm".
Cô không thích bản thân như vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác thích một người chính là không có cách nào khống chế, không thể kiềm chế.
Tống Vãn Chi nhẹ nhàng úp điện thoại xuống, không suy nghĩ thêm nữa.
"Tớ cũng nhận được thông báo của phòng tuyên truyền." Cô thấp giọng nói: "Bảy giờ tối thứ sáu, đến lầu dạy học số hai đợi phỏng vấn vòng đầu tiên."
"Vậy thời gian của chúng ta cũng chẳng kém nhau là bao, đến lúc đó cùng đi!"
"Ừm."
Hai người trò chuyện, Khang Tiệp bưng khay thức ăn đến.
Rõ ràng là Tống Vãn Chi phát giác được, trong các nam sinh chiếm phân nửa bàn dài bên cạnh, có người quẳng ánh mắt đến đây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tống Vãn Chi cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng cũng không phải là cô tìm Giang Tứ. Dù sao tên của người nọ cũng vẫn luôn tràn ngập tuỳ thời điểm trong chủ đề ở nơi hẻo lánh của sân trường Đại học S, khai giảng được 1 - 2 tuần, cô đã dần dần nghe đến mức từ trạng thái chim sợ cành cong dần dần tiến triển đến mức quen thuộc như bây giờ.
Tống Vãn Chi khẽ quét mắt về hướng bên cạnh…
Dường như mấy người con trai bên cạnh lúc này đồng thời chuyển ánh mắt lên người ba cô gái bọn cô.
Đột nhiên thấy cô gái yên tĩnh ngồi gần nhất kia ngoái trông lại, mấy nam sinh tự có phần giật mình khác nhau, sau đó hoặc là đối mặt ho khan hoặc là nén cười cúi đầu quay về.
Tống Vãn Chi khẽ chau mày.
Nếu như bọn họ đều đang trộm nhìn Khang Tiệp, vậy cũng không nên có phản ứng thế này.
Đây càng giống như là...
"Bà mẹ! Đến đây rồi đến đây rồi! Đi về phía chúng ta bên này kìa!" Vương Ý Huyên kinh hỉ, khẽ hô lên một tiếng kéo lại sự chú ý của Tống Vãn Chi.
Tống Vãn Chi nao nao.
Một hai giây sau, bỗng nhiên cô kịp phản ứng gì đó, cuống quít đưa tay, đè tay Vương Ý Huyên xuống cách một khay thức ăn: "Cậu nhỏ giọng một chút."
Vương Ý Huyên bị vỗ đến sững sờ, quay lại uất ức níu lấy: "Chi Chi, cậu ghét bỏ tớ."
"Không phải..." Tống Vãn Chi không thể giải thích.
"Giang Tứ, bên này!"
Phía bàn dài bên kia có một nam sinh cất cao giọng quơ quơ cánh tay.
Một tiếng này lập tức thu hút sự chú ý của một mảnh xung quanh.
Vương Ý Huyên ngây người.
Sau đó cô cũng cứng ngắc quay đầu, tận mắt trông thấy bóng dáng kia đi đến gần bàn dài, dừng lại trước chỗ trống cách cô ấy một vị trí.
"Gọi cái gì." Người kia đặt khay thức ăn xuống, tựa hồ vô cùng buồn ngủ, giọng nói cũng kéo dài đến biếng nhác: "Vừa đến lượt tôi mời khách các cậu liền chọn nhà ăn, còn chui vào cái nơi nhiều người nhất kia nữa, các cậu đơn giản chỉ muốn báo thù tôi thôi nhỉ."
"Ơ, nói cái gì thế này? Rõ ràng là chúng tôi công chính liêm minh, tạo phúc cho các đàn em thôi mà."
"..."
Giang Tứ phì một tiếng cười mỉa, bước đôi chân dài vào, buồn bã ỉu xìu ngồi dựa vào trong ghế.
Toàn bộ quá trình đều không nâng mi mắt một chút.
Tống Vãn Chi ngồi ở vị trí bên cạnh đối diện anh, im lặng nắm chặt ngón tay, buông tầm mắt xuống.
Như vậy sẽ không thấy nữa...
Chỉ cần lặng lẽ cơm nước xong xuôi rồi vụng trộm rời đi, chắc hẳn anh sẽ chẳng phát hiện ra đâu nhỉ.
Tống Vãn Chi đang suy nghĩ.
Đôi đũa phía đối diện được nhấc lên một đoạn, đột nhiên Giang Tứ ngừng lại.
Anh khẽ nhíu mày, dường như có gì đó hơi hoang mang, ngẩng đầu hỏi nam sinh ngồi đối diện mình: "Cậu có nghe được một mùi trà hay không…"
Giọng nói dừng lại.
Giang Tứ ngừng một hai giây, chậm rãi nghiêng mắt, vô thức ngẩng mặt lên với Tống Vãn Chi đang đối diện với cảm xúc kinh hoàng.
Yên tĩnh một hồi.
Lúc Tống Vãn Chi vẫn còn do dự không biết nên chào hỏi hay là phải làm gì, người kia lại như thể không trông thấy cô, chớp lông mày hơi dừng một chút, vẻ mặt thả lỏng, thu mắt về.
"Hả? Trà gì?" Nam sinh ngồi bên cạnh Tống Vãn Chi mới phản ứng được là Giang Tứ đang hỏi mình, cậu ta mơ hồ ngẩng đầu, khịt mũi trái phải một cái: "Không nghe thấy đâu á?"
"..."
Dư quang bên trong, cô gái câu nệ rụt cánh tay trở về.
Giang Tứ đạp suy nghĩ tạm ngừng, giống như tiện tay cầm đũa gõ gõ lên khay cơm của đối phương: "Không có việc gì, tôi ngửi sai thôi. Ăn cơm đi."
"Mùi gì chứ anh Tứ, sao tôi lại không ngửi được, tối hôm qua cậu ở phòng thí nghiệm suốt đêm nên bây giờ mới gặp ảo giác à?" Nam sinh trong đám có ý đồ xấu nghiêng mắt nhìn bọn Tống Vãn Chi: "Cũng đừng vậy chứ, sẽ có đàn em đau lòng đó."
"Chậc chậc chậc, đúng vậy đó."
Vương Ý Huyên ngồi gần nhất mặt đỏ đến mức sắp vùi cả mặt vào trong khay cơm.
Giang Tứ không ngẩng mắt, hững hờ nói ra một câu: "Chỉ có đàn em đau lòng, cậu không đau lòng sao? Tối hôm qua lúc cậu ôm chân