"Đàn em?"
Sau khi trợ lý năm hai lên tiếng thúc giục, đột nhiên Tống Vãn Chi tỉnh thần, sa sút tinh thần thu hồi lại ánh mắt đặt ở chỗ Giang Tứ.
Cô nắm chặt điện thoại, hàng mi đen dài khẽ chớp một cái: "Thật xin lỗi, không cần đâu."
"Không cần?" Trợ lý năm hai khó hiểu quay đầu nhìn phó bộ trưởng một chút.
Vẻ mặt của phó trưởng phòng có hơi lạnh lẽo, không hề vội nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Vãn Chi.
Tống Vãn Chi nhẹ nhàng hít vào một hơi, giọng nói đè thấp có hơi run: "Học trưởng, là tôi nhớ lầm rồi, tôi... quên bật chế độ không quấy rầy."
"..."
Đám người đều mang vẻ mặt khác nhau.
Cuối cùng cô gái vẫn đỏ mặt, đuôi mắt trắng trắng nhuộm đầy vẻ xinh đẹp.
Dãy bàn trong phòng.
Giang Tứ cười nhạt, hơi nhíu mày.
Phát triển hệt như dự liệu của anh, nhưng phản ứng của anh lại không nằm trong dự liệu của mình.
Loại cảm giác nôn nóng này đã khiến cho anh không còn cảm thấy lạ lẫm, anh lại nhìn về ảnh chụp của cô gái bên ngoài tờ giới thiệu vắn tắt đặt đầu tiên kia, đặt lên lòng bàn tay, cảm xúc tràn khắp xương cốt cả người, cuối cùng tụ lại tiến vào đáy lòng.
Anh chẳng thể nói rõ là ngứa hay là khát, chỉ là khiến anh sau khi ẩn nhẫn vẫn nhịn không được mà buông tay như cũ, trầm thấp gõ đều lên bao thuốc lá.
Sau khi nhóm này kết thúc phỏng vấn.
Năm tân sinh viên theo thứ tự rời khỏi phòng học.
Cô gái ở cuối hàng rõ ràng tụt lại so với bốn người khác một đoạn, Bước chân vướng víu. Cuối cùng cô quay người lại ở bên ngoài phòng học, rủ hàng mi đen nhánh, đưa tay giữ cửa im ắng kéo lại.
Bên ngoài hành lang ánh đèn u ám, càng làm nổi bật lên cổ tay nhỏ bé yếu ớt trắng nõn lộ ra kia.
Cùm cụp.
Cửa đóng lại.
"Cô gái nhỏ nhìn ngoan như thế, sao lại còn biết nói dối vậy nhỉ?" Trợ lý gần nhất thở dài.
Đàn chị ở giữa cũng chần chờ mở miệng: "Cũng không nhất định là nói dối đâu. Trước khi cô ấy cầm điện thoại lên thoạt nhìn ngoại trừ bất ngờ chỉ có trấn tĩnh, rõ ràng là sau khi tự mình cúi đầu nhìn thoáng qua mới hoảng lên."
"Khó mà nói lắm, bây giờ trẻ con đều giả vờ lắm."
"Trưởng phòng, cậu cảm thấy thế nào?" Có người ngửa người ra sau hỏi một câu.
Nguyên Hạo kìm nén xấu xa, cố ý quay đầu nhìn về dãy phía sau: "Tôi không thấy sao cả, phó chủ tịch Giang thấy thế nào?"
Dường như Giang Tứ chậm một hai giây mới tiếp thu được vấn đề này: "Thấy thế nào?" Anh đưa tay ra mắt nhìn đồng hồ, giọng điệu tản mạn nối liền: "Thấy tiến độ phỏng vấn của phòng tuyên truyền các cậu nằm chót toàn trường sao."
Nguyên Hạo: "..."
Không đợi Nguyên Hạo suy nghĩ muốn phản kích hay không, người trong tầm mắt kia hơi nhíu mày. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Dường như là cảm thấy buồn bực, Giang Tứ thu tay về, cởi ra cúc áo trên cùng nhất, nới nóng ra lông mày, sau đó anh rủ mắt xoay tay lại, từ trong ghế đứng dậy.
Nguyên Hạo sửng sốt một chút: "Đi đâu thế?"
"Phòng học tập." Giang Tứ tạm dừng, uể oải nâng mắt: "Cậu với Trình Nghị Sinh ở trên hành lang đánh nhau vui vẻ như vậy, sẽ được truyền nửa trường, tôi cũng nên làm mẫu một chút cái gì đó để được gọi là cùng hưởng ân huệ."
"..."
Dưới ánh mắt nén cười của thành viên bộ phận, mặt của trưởng phòng Nguyên đã tái đi rồi.
Dưới lầu hai.
Sau khi từ phòng học đi ra ngoài, Tống Vãn Chi đã nói với Vương Ý Huyên đứng ở thềm đá ở lầu hai đợi cô rồi.
Ánh sáng lờ mờ trên màn hình điện thoại di động lóe lên không thay đổi trong bóng đêm lờ mờ.
Tống Vãn Chi vô thức dùng ngón tay sờ lướt qua màn hình.
[ Chỉ một câu cảm ơn?
Cảm ơn thế nào?]
Không hề biến mất.
Không phải là mơ hoặc ảo giác.
Quả thật Giang Tứ đã trả lời cô, nhưng thời gian chậm hơn một tuần, không biết là mới thấy hay có nguyên nhân gì khác. Điều này khiến lòng Tống Vãn Chi kìm không được mà sinh ra mừng rỡ ngoài ý muốn, còn có thêm một chút phiền muộn.
Mừng rỡ là bắt nguồn từ bản năng của yêu thích. Mà buồn bực, ước chừng chính là buồn bực loại cảm giác mừng rỡ này của bản thân.
Dù sao cô cũng sẽ không buồn bực Giang Tứ.
Cho dù quả thật tin nhắn của anh đã chậm nhiều ngày, đêm đó là anh giúp cô, không cần trả lời cũng là tình cảm.
Cho dù, dường như tin nhắn của anh chỉ là một lời đùa cợt.
Tống Vãn Chi khẽ thở dài, tắt điện thoại di động.
Giang Tứ năm ba đại học khiến cho cô thấy có một chút lạ lẫm, nhưng rõ ràng vẫn là thiếu niên bên trong bướng bỉnh trương dương, không cố kỵ thứ gì.
Một khắc đứng ở bên phòng học, nhìn nhau với cặp mắt lơ đễnh như cười như không kia, quả thật đó là kích thích quá ngắn ngủi của cô. Cứ đưa điện thoại di động cho bọn họ xem kỹ, để bọn họ nhìn thấy tin nhắn của Giang Tứ, xem anh sẽ thu xếp thế nào với câu "không biết" của bản thân, làm sao tìm được lối thoát giữa những cán bộ và trợ lý khác của hội sinh viên đây.
Thế nhưng chỉ một hai giây kia.
Vào lúc còn chưa kịp suy nghĩ, cô đã theo bản năng cất giấu chiếc điện thoại có tin nhắn của anh về phía an toàn nhất bên người.
Tống Vãn Chi không nỡ nhìn thấy Giang Tứ khó xử.
Mặc kệ biết rõ dù làm như vậy có lẽ anh cũng sẽ không để ý, thậm chí còn có thể chỉ thờ ơ cười một tiếng cho qua, tựa như lúc ở trường trung học An Kiều vậy, mặc kệ đám bạn gái trước đó của anh truyền chuyện xấu của anh trong trường xôn xao đến mức nào, lại được người ta sắp xếp cho nhiều chuyện xấu truyền thêm vào tai, tất cả những thứ đó cho đến bây giờ anh cũng chưa từng phủ nhận qua dù chỉ một chữ, nghe thấy chẳng qua cũng chỉ phì cười một tiếng.
Những tin bát quái và trò đùa không cách nào phân thật giả kia dựng lên vô số dao nhọn giữa anh và cô. Tống Vãn Chi nhìn qua anh, trên con đường theo đuổi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh kia cũng đã mặc cho lòng mình lăn qua vô số lần trên lưỡi dao.
Tất cả tê dại đều là gạt người, dù đau nhiều lần thì vẫn đau. Cho dù có cầm bài học gây tê nhất thời, đợi hết "tác dụng của thuốc" rồi, tự nhiên sẽ trả về hàng trăm ngàn lần đau.
Nhưng cô vẫn không thể nhìn anh khó xử được, một khả năng nhỏ nhoi cũng không muốn.
Thế là ngược lại là lưu loát kiên quyết tự đẩy mình vào tròng.
Tống Vãn Chi lại nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Không vào được hội sinh viên, vậy..."
"Chi Chi? Cậu đang nói cái gì thế?" đột nhiên Vương Ý Huyên từ bên cạnh thò đầu ra.
Tống Vãn Chi không có phòng bị, chấn kinh ngoái nhìn, đợi thấy rõ đó là Vương Ý Huyên cô mới khẽ nhắm mắt lại, thả lỏng khẩu khí: "Là cậu à..."
"Ây da, thật ngại quá." Vương Ý Huyên ngượng ngùng: "Có phải là đột ngột xuất hiện quá nên đã dọa cậu rồi phải không?"
Tống Vãn Chi lắc đầu: "Không có việc gì."
Hai người sóng vai đi về lầu phòng ngủ.
"Đêm nay cậu phỏng vấn thế nào rồi? Thuận lợi không? "Vương Ý Huyên hỏi.
Nhớ tới khúc nhạc đệm sau cùng, Tống Vãn Chi thầm bất đắc dĩ trong lòng: "Không quá thuận lợi, hẳn là không qua được."
"Hả? Cậu cũng không qua được sao? Vậy thì xong rồi, chắc chắn tớ cũng không qua được."
"Không nhất định."
"Đề mục có thể phỏng vấn đều là cậu sửa giúp tớ, trúng rất nhiều, tự cậu không có lòng tin vậy tớ càng không được." Vương Ý Huyên nhíu mày khoát tay áo: "Bỏ đi, không nghĩ về vấn đề này nữa, qua không được thì qua không được. Ngày mai là cuối tuần, chị Khang với tới dự định đi Nam Thành dạo một vòng, cậu thì sao, có sắp xếp gì không?"
Tống Vãn Chi ngước mắt, lộ ra một ánh mắt mềm mại chứa đầy xin lỗi: "Có lẽ tớ..."
Vương Ý Huyên: "Không phải cậu lại đến thư viện nữa chứ?"
Tống Vãn Chi gật đầu.
Biểu cảm của Vương Ý Huyên xoắn xuýt hồi lâu, quay đầu hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài: "So với những học bá từ ngoài tỉnh đến như cậu đây, đúng là tớ với chị Khang thật giả lẫn lộn, khiến Đại học S hổ thẹn rồi."
Tống Vãn Chi: "Các cậu cũng phải cạnh tranh với nhiều bạn học mới có thể vào được mà."
"Sau đó sẽ đến xếp chót cho đám học bá chân chính như cậu đây." Vương Ý Huyên ai oán cúi đầu: "Không đúng nha, cũng không nên quy cậu về bất kì quần thể nào hết, xem như là nhóm học bá thật sự, tớ cũng chưa từng thấy ai giống cậu cả, từ khai giảng đến nay ngoại trừ lên lớp, ăn cơm, đi ngủ dường như cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi phòng tự học với thư viện nhỉ, Chi Chi, cậu đúng là phi nhân loại mà!"
Tống Vãn Chi trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng đáp: "Chỉ là thói quen thôi."
"Thói quen, thói quen gì? Đừng nói với tớ là học tập nhé."
Là... theo đuổi."
"Hả?"
Dưới ánh mắt mê mang không biết nguyên cớ của Vương Ý Huyên, cô gái buông mắt suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng như lấy lại được tinh thần, cô ngửa mặt, trong đen nhánh ẩm ướt lại sạch sẽ, mềm mại giống như cười vậy: "Nếu như cậu cũng có một trạm mục tiêu rất cao thì cậu sẽ hiểu thôi. Nhất định phải rất cố gắng mới có thể khiến tốc độ khoảng cách giữa các cậu không bị kéo xa nhanh đến vậy."
Vương Ý Huyên suy tư: "Nhưng tại sao lại kéo xa?"
"Hả?"
"Làm sao có thể? Cho dù giữa loại vương bài chuyên nghiệp như chúng tớ đây thì cậu vẫn thật sự rất ưu tú." Vương Ý Huyên không hề nghĩ ngợi: "Trừ phi là kiểu con trời giống học trưởng Giang Tứ kia, bọn họ được trời ưu ái, không phải thứ mà phàm nhân chúng ta có thể so sánh rồi."
"Ừm." Giọng nói của Tống Vãn Chi rất nhạt: "Phàm là người thì ai cũng muốn lên trời cả."
"Vậy tớ không giống rồi." Vương Ý Huyên nháy mắt mấy cái: "Tớ không muốn lên trời, chỉ muốn "thượng" trời thôi."
"...?"
Tống Vãn Chi ngắn ngủi lộ ra một ánh mắt chần chờ mà mờ mịt.
Sau khi bị nụ cười xấu xa của Vương Ý Huyên bao phủ vài giây, cô như hoảng hốt hiểu rõ được điều gì đó, phút chốc gương mặt lập tức đỏ ửng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Bước chân vướng víu cũng được tăng nhanh, bóng lưng nhỏ yếu của cô gái hiếm khi bị gió nhẹ phẩy lên sợi tóc làm lộ ra ra mấy phần chật vật.
Vương Ý Huyên thoải mái cười, đuổi theo: "Ôi, Chi Chi, cậu lại đỏ mặt à! Sao cậu dễ xấu hổ như vậy chứ? Tớ nói muốn thượng trời còn cậu muốn thượng ai thế, là mục tiêu kia của cậu sao? Mau nói với tớ là ai đi?"
"...!"
Lá ngô xanh tươi bị cơn mưa chợt đến rơi mỏng mấy tầng, trùng điệp rải lên gạch đá bên đường.
Nắng nóng tan dần, từng cơn lạnh lẽo đầu thu buông xuống sân trường.
Trước thứ sáu, hai tin nhắn thông báo của hội sinh viên trường cũng cắt đuôi cơn mưa này, bay vào phòng ngủ 104.
"Qua rồi, qua rồi! Thế mà tớ một lần đã qua!" Vương Ý Huyên trong phòng ngủ hưng phấn đến mức giơ cao điện thoại chạy vòng vòng.
Hình Thư đang chơi game bị làm cho không chơi được nữa, lấy tai nghe xuống mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào "con quay" kia hai giây: "Phạm Tiến trúng cử." Rồi lãnh khốc chụp tai nghe trở về.
Khang Tiệp ở bên cạnh nghe thấy, vừa trang điểm vừa rung tay cười: "Vương Nhị Huyên cậu đừng chạy, chạy cũng làm dao động hoạ mi tớ đây rồi."
Vương Ý Huyên xị mặt phanh lại: "Tớ nào có nặng như vậy chứ!" Sau một hồi kéo căng, cô ấy nhịn không được, lần nữa ôm thành giường vui như đồ ngốc: "Ha ha ha, tỉ lệ đào thải của hội sinh viên là 50%, vậy mà tớ có thể qua được! Phải chụp màn hình tin này gửi cho bố mẹ tớ, tiền mừng tuổi cuối năm nay của tớ tuyệt đối sẽ tăng lên gấp ba!"
"Cậu nhìn tiền đồ của cậu này, nhìn Chi Chi xem, bình tĩnh hơn cậu nhiều."
"Chi Chi của chúng ta quá ưu tú, không quan trọng." Vương Ý Huyên quay đầu: "Đúng không Chi… Ơ, Chi Chi cậu lại đeo túi xách, lại muốn đến phòng tự học sao?"
Tống Vãn Chi dừng ở cạnh cửa, xoay người: "Ừm, đi cùng không?"
Nụ