Người nào đó tiện tay ném "tàn nổ" rồi tiêu sái tiến vào, Nguyên Hạo ở ngoài bị nổ đến mặt đen thui. Anh ấy cứng ngắc đứng ở trước cửa phòng học sau một hồi lâu mới dùng biểu cảm khó lường đẩy cửa đi theo vào.
Thành viên của phòng đi ra ngoài nghênh đón suýt chút nữa đã đụng phải anh ấy, ngẩng đầu nhìn lên liền sửng sốt một chút: "Trưởng phòng, sắc mặt này của cậu là đang bị sao thế..."
"Sắc mặt của tôi thế nào?" Nguyên Hạo không biểu lộ quay đầu.
Thành viên phòng: "Thật sự nhìn anh giống như chơi bóng rổ với phòng quan hệ đối ngoại bị thua nguyên một trận còn bị họ cướp đi một nửa người mới." Nguyên Hạo nghẹn lại.
Thành viên phòng quá sợ hãi: "Thật sự anh bị đám cháu ở phòng quan hệ đối ngoại kia đoạt người rồi hả?"
"Nói bậy." Nguyên Hạo đen mặt: "Tôi chỉ là đang suy nghĩ nếu xảy ra hai chuyện này thì chuyện nào sẽ làm cho tôi bực phòngi hơn."
"Hai chuyện? Ồ, nói như vậy là không có chuyện bị đoạt người sao." Thành viên nhẹ nhàng thở ra, lập tức hiếu kì: "Vậy chuyện gì mà có thể phiền qua được chuyện này cơ chứ?"
Nguyên Hạo cười mỉa: "Ví dụ như chuyện của đại chủ tịch Giang Tứ của các cậu, người thú tâm đến vậy mà dự định ở ẩn rồi…"
"Soạt…"
Dư quang phát giác nguy hiểm, Nguyên Hạo linh hoạt ngồi xổm xuống.
"Bốp."
Một túi giấy kẹo nện vào trong ngực của thành viên phòng mang vẻ mặt mơ hồ.
Anh ấy mờ mịt nhận hết, mờ mịt ngẩng đầu, mờ mịt đảo qua thành viên phòng đang an tĩnh, cuối cùng vung đến một ánh mắt đen như mực với người nào đó đang ngồi bên cửa sổ cách đó không xa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Giang Tứ buông xuống rồi quay lại, lười biếng nhắm cặp mắt đào hoa lại, dường như có chút tiếc nuối: "Không đập trúng."
Nguyên Hạo hoàn hồn, tức hổn hển nhảy dựng lên: "Vạn chúng nhìn trừng trừng, thế mà cậu lại muốn giết người diệt khẩu!"
"Diệt khẩu? Không tính." Giang Tứ ở bên cạnh chống má cười, vừa lãnh đạm lại vừa cợt nhả: "Nhiều nhất chỉ là giúp dạy dỗ lại một người không biết dùng từ, không cẩn thận miệng mồm như cậu mà thôi."
Nguyên Hạo: "..."
Thế là mặt của trưởng phòng Nguyên tái đi.
Thành viên của phòng tuyên truyền đã sớm quen với cách nói chuyện không đứng đắn ở nơi có nghi thức thế này, càng không cảm thấy kinh ngạc với một hồi mạnh miệng và kinh ngạc của họ. Lúc này từng người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chỉ cho rằng chẳng thấy gì cả.
Mà thành viên của phòng đặt mình giữa vòng xoáy không có cách nào để từ chối, chần chờ cầm túi giấy kẹo trong ngực kia: "Chủ tịch, kẹo này là của cậu sao?"
Giang Tứ nhấc đuôi mắt, vừa muốn nói cái gì.
"Có người đặc biệt đến để tặng quà cảm ơn." Cuối cùng Nguyên Hạo cũng bắt lấy cơ hội trả thù: "Xem ra là không biết phó chủ tịch Giang của các cậu không thích ăn đồ ngọt, đáng tiếc thật."
"Lại là đàn em nào tặng sao?"
"Hơn nữa còn nhất định phải ra cờ hiệu cho mọi người, biết chủ tịch của chúng ta không nhận quà một mình nên mới tặng như thế."
"À, đúng rồi, lúc đến trường vào hoạt động triển đài của phòng quan hệ đối ngoại lần đó có một đàn em mời khách, nghe nói thế nhưng là mời đến khách sạn năm sao bên ngoài, đám cháu ngoại phòng quan hệ đối ngoại kia đã đắc ý một học kỳ với chúng ta rồi!"
"Cầu nguyện cho chủ tịch cũng thường trú phòng chúng ta, phúc lợi của học kỳ này được từ kẹo…"
Chữ "bắt đầu" còn chưa kịp nói ra.
Túi kẹo kia đã bay khỏi ngực "niên đệ".
Thành viên phòng vừa muốn vồ mồi như hổ đói liền sửng sốt, nhao nhao quay đầu, thuận theo bàn tay khớp xương rõ ràng kia nhìn vào một người thanh tuyển lạnh lùng đứng nghiêng dựa vào tường.
"Đừng nhúc nhích." Giang Tứ cầm đi, không chút nào lưu tình: "Không có của các cậu."
"...?"
Thành viên phòng chuyển ánh mắt tội nghiệp về phía Nguyên Hạo.
Biểu cảm của Nguyên Hạo so ra còn mâu thuẫn hơn lúc vừa rồi, hơn nữa lại đoạt lấy kẹo từ trong tay Giang Tứ: "Một túi kẹo thôi mà, có cần thiết không chủ tịch Giang?"
Thành viên phòng cũng nhao nhao giúp đỡ.
"Chủ tịch, cậu cũng không thể bất công với phòng quan hệ đối ngoại nha."
"Đúng đó đúng đó."
Giang Tứ dựa vào trong ghế, khẽ dừng đầu một lúc rồi bỗng nhiên cười.
"Trước cuối học kỳ này mời phòng các cậu ăn cơm, thời gian do tôi định." Giang Tứ thu lại túi kẹo kia: "Địa điểm tuỳ các cậu chọn."
"...!"
Vài giây sau.
Tiếng hét bất ngờ xém chút nữa xông lên cả phòng học.
Trước khi phỏng vấn lần hai chính thức bắt đầu, cuối cùng phó trưởng phòng Đinh Vũ Kiều cũng khoan thai tới chậm.
Sau khi đi vào phòng học, cô ta gắng sức lên giọng bắt chuyện với thành viên phòng, nhưng trong dư quang vẫn không hề rời khỏi Giang Tứ vẫn ngồi ở bên cạnh cửa sổ như cũ, duy chỉ có mí mắt là không hề nâng lên.
Mắt Đinh Vũ Kiều tức giận cắn môi, đi đến bên cạnh Nguyên Hạo, gọi anh ấy đến phòng học.
"Làm gì thế, cô Đinh!" Nguyên Hạo nhức đầu đi theo ra ngoài: "Phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, có việc gì mà cô không thể chờ chấm dứt rồi nói chứ?"
"Đây không phải là còn chưa bắt đầu sao?" Đinh Vũ Kiều bất mãn nói.
Nguyên Hạo bất đắc dĩ: "Được rồi, có chuyện gì cô mau chóng nói đi."
"Tôi nghe người ta nói." Biểu cảm của Đinh Vũ Kiều phức tạp nhìn thoáng qua trong cửa phòng học: "Xế chiều hôm nay, dường như Giang Tứ tranh chấp với một nữ sinh trên hành lang, chuyện đó là thật sao?"
Nguyên Hạo lập tức cảnh giác đáp: "Ai nói bậy thế?"
"Thì, có người thấy được, nhưng do cách khá xa nên không thấy rõ." Đinh Vũ Kiều trầm mặc: "Cho nên cậu cũng không biết?"
"Cô nghe bọn họ nói bậy rồi! Không có chuyện đó, tôi có thể biết cái gì chứ." Nguyên Hạo chột dạ đưa mắt tránh đi.
"Có đúng không..."
Thấy dáng vẻ chưa từ bỏ ý định của Đinh Vũ Kiều, Nguyên Hạo cau mày suy tư thật lâu, dựa vào bệ cửa sổ ở bên cạnh rồi hướng về phía trước, hỏi: "Cô còn thích Giang Tứ à?"
Đinh Vũ Kiều liếc anh ấy một cái: "Có nhiều người thích anh ấy như vậy, vì sao cậu chỉ hỏi mình tôi?"
"Không phải cô tỏ tình cậu ấy thất bại rồi sao?"
"!" Biểu cảm của Đinh Vũ Kiều biến đổi, mở to hai mắt nhìn anh ấy: "Làm sao cậu biết... Giang Tứ nói với cậu sao?"
"Ấy, đừng ghim, anh Tứ không đội cái nồi này đâu. Tuy rằng cậu ấy là một người hay gieo hoạ, nhưng sau khi từ chối lời tỏ tình của nữ sinh, quay đầu còn chọc ra chuyện không có đẳng cấp như thế, cậu ấy tuyệt đối không thể làm được đâu."
"Vậy làm sao cậu biết?"
"Tôi cũng không có mù, buổi tối hôm hội sinh viên tụ họp ăn uống, Giang Tứ đi ra ngoài hút điếu thuốc cô liền đi theo, cô trở về đỏ hồng mắt không nói, cậu ấy hoàn toàn không hề để lộ ra." Nguyên Hạo nói một hơi: "Lăn lộn với anh Tứ lâu rồi, có kiểu tỏ tình nào mà tôi chưa từng thấy đâu, chút kinh nghiệm này năm thứ ba đại học tôi đã có được rồi."
"..."
Đinh Vũ Kiều ai oán chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Nguyên Hạo giảm giọng nói xuống ba phần: "Nếu như cô thật sự vẫn còn muốn theo đuổi Giang Tứ, vậy hãy nghe một lời khuyên của tôi."
"?" Đinh Vũ Kiều ngoài ý muốn quay đầu lại.
"Trước đây Giang Tứ từng có mấy đời bạn gái, cô đều biết mà?" Nguyên Hạo làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Đinh Vũ Kiều không lo được chuyện khác, chỉ vội vàng gật đầu: "Ừm."
"Vậy cô biết, mấy người bạn gái trước của Giang Tứ vì sao bị chia tay không?"
Đinh Vũ Kiều chần chờ lắc đầu.
Nguyên Hạo nhìn hai bên một chút, sau khi xác định không có ai anh ấy mới nắm chắc mà che miệng: "Giang Tứ có một giới tuyến, ai cũng không thể đụng vào. Nói là bạn gái, nhưng cậu ấy chỉ cho phép các cô đứng ở ngoài đường giới tuyến kia, tuyệt đối không thể bước tiếp về phía trước. Nếu đối phương có nửa điểm ý tứ muốn vượt qua thì kết quả cũng chỉ có một chính là chia tay tại chỗ."
Đinh Vũ Kiều run lên mấy giây: "Giới tuyến gì?"
"Chậc, chuyện này." Nguyên Hạo gãi đầu một cái: "Cô có thể hiểu là giới tuyến thân mật đi."
"Giới tuyến thân mật?"
"Đúng, chính là cô muốn khoe khoang thế nào với bên ngoài đấy, khụ, không phải làm sao thể hiện cậu ấy là bạn trai của cô. Cái gì mà nói đùa, lời đồn đại gì gì đó, cậu ấy vẫn một mực không quan tâm, nghe được cũng sẽ không quản. Thậm chí, cho dù cô lén giạng chân, chỉ cần không đến dưới mí mắt cậu ấy mà lắc lư mỗi ngày, cậu ấy cũng hoàn toàn chẳng để ý đến." Nguyên Hạo dừng lại, giọng điệu tăng lên: "Nhưng không thể có cử chỉ thân mật."
Sắc mặt của Đinh Vũ Kiều có hơi trắng bệch: "Thế nào mới tính là cử chỉ thân mật?"
"Chí ít theo tôi được biết, trong số các bạn gái trước đó của cậu ấy có một người vô cùng đẹp, dường như là hoa khôi trong trường học của họ, lúc trước cũng là bởi vì thừa dịp cậu ấy không chú ý mà hôn cậu ấy một cái, cho nên mới chia tay."
"..."
Sắc mặt của Đinh Vũ Kiều càng trắng hơn, thậm chí biểu cảm còn có chút đáng sợ.
Nguyên Hạo bị cô nhìn đến toàn thân khó chịu, thực sự không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Phản